Bố cô dùng đũa gắp lên một nhúm sâu đang lúc nhúc trên đĩa, không hề do dự mà cho vào miệng mình, nước sâu màu đen chảy xuống khóe miệng.
Ông ta vẫn liên tục cằn nhằn: “Mẹ con bận nên bố mới đồng ý tạm thời chăm sóc con. Nhưng con phải nhớ rằng bà ấy đã được phán để nuôi con và bố chẳng còn liên quan gì đến con nữa. Ở đây thì phải hiểu chuyện và giúp dì làm việc nhà, dạy kèm cho em trai con. Về phí sinh hoạt của con, bố sẽ ghi chép lại, chờ khi con trưởng thành có thể kiếm được tiền rồi thì phải trả lại đầy đủ cho bố.”
Đúng thế. Bố cô luôn so đo đến những đóng góp không đáng kể mà ông ta đã làm cho cô trong mười mấy năm qua, mặc dù vật chất và tinh thần mà ông ta đem lại cho cô đều ít đến đáng thương.
“Hi hi...”
Còn hai người giấy kia ở bên cạnh bàn cười đắc ý, đôi mắt hình cầu cong lên.
Bạch Chiêu Chiêu biết nơi này có vấn đề, tuyệt đối không thể ở lại lâu!
Chân cô đang chầm chậm di chuyển về phía cửa...
Ngay khi cô sắp đến cửa—
“Sao con lại muốn ra ngoài?” Khuôn mặt xanh lè của bố cô lúc này hoàn toàn quay lại, vươn cổ về phía cô:
“Con muốn đi đâu?!”
Bạch Chiêu Chiêu không tự chủ được mà đứng lại, nhìn bố mình với đôi mắt ngấn lệ.
Rõ ràng nên là người thân nhất của cô, nhưng lại chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bố cô đã chết rồi.
Cô tự nhủ trong lòng: Đã chết cùng mẹ rồi.
Người trước mặt này không phải bố của cô!
Không nhận được câu trả lời, người bố dường như tức giận hơn, phồng má lên. Một giây sau, Chiêu Chiêu mới nhận ra ông ta căn bản không phải phồng má, mà là do lớp mỡ sưng tấy trong suốt như pha lê đang mọc lên dưới lớp da của ông ta, che phủ toàn bộ cơ thể và kéo căng khe hở ở trên áo sơ mi ra.
“Bục, bục!” Liên tiếp vài tiếng, áo sơ mi bị rách toạc ra, nhưng thịt mỡ vẫn không dừng lại, càng càng ngày to hơn, cánh tay của bố cô đã bị kẹp bên trong đống thịt mỡ đó.
Các đường nét trên khuôn mặt của ông ta bị ép đến mức biến dạng, chỉ còn lại cái miệng và lưỡi của ông ta đã tách ra thành ba sợi râu dài, đang nhảy múa lung tung...
“Ông, ông đừng đến đây...” Nhìn thấy người thân của mình trở thành như vậy, Bạch Chiêu Chiêu sợ đến mức không thở nổi! Chẳng bao lâu sau, bố cô đã biến thành một con côn trùng to lớn có màu da người, bụng xệ xuống, đuôi dẹt và chất nhầy dính trên người đang không ngừng chảy xuống.
Cô suýt nữa đã nôn rồi.
“Hà Tuấn...” Người dì cứng ngắc đưa tay lên che miệng, chua chát nói: “Con gái anh đúng là thiếu giáo dục...”
“A—!” Con nòng nọc màu da người há miệng ra, phát ra sóng âm kỳ quái, chấn động đến mức Bạch Chiêu Chiêu phải bịt tai lại, đầu đau như bị kim đâm.
Cô biết mình phải nhanh chóng chạy đi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền xoay người lại rồi giống như phát điên mà tông cửa chạy thẳng ra ngoài, chạy xuống tầng!
Chạy đến tầng tiếp theo, cô lại nhìn thấy cửa dưới tầng mở ra— Là cánh cửa giống y như đúc với cánh cửa ở trên tầng, ngay cả đống rác ở hành lang cũng giống y như đúc!
Con bọ đầy chất nhầy mà bố cô biến thành kia đang bám vào khung cửa, cười như không cười nhìn cô!
“Chạy đi, sao không chạy nữa?” Bố cô vặn vẹo, bò lên trần nhà.
Sau lưng ông ta còn có một con côn trùng nữa đang thò đầu ra, cười hì hì: “Chạy đi, xem con muốn chạy đi đâu...”
“Cút đi!”
Cô hét lên rồi chạy xuống tầng.
Nhưng mỗi một tầng đều là một căn phòng giống nhau, một đống rác giống nhau, một người bố giống nhau.
Cô chạy xuống những bậc thang vô tận một cách vô ích, mà phía sau cô chỉ càng ngày càng nhiều những con bọ hơn mà thôi.
Chúng nó càng ngày càng dữ tợn, chất nhầy trên người chúng nó rơi xuống chất thành đống, giọng nói của chúng nó vừa uy nghiêm vừa buồn cười, nói ra ác mộng trong lòng cô: “Chiêu Chiêu, con muốn đi đâu thế?”
“Mẹ con chết rồi, thế giới này không còn chỗ cho con nữa đâu!”
“Con sẽ phải sống với chúng ta.”
“Con thật sự chẳng ngoan gì cả, tệ hơn em trai con rất nhiều.”
Cũng không biết cô đã chạy xuống bao nhiêu tầng, những con bọ màu da người dày đặc chiếm cứ lấy hàng lang phía sau cô, chúng nó đang cuồn cuộn dâng trào, càng ngày càng gần cô hơn...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiếp tục chạy xuống sẽ chỉ có thêm nhiều bọ hơn mà thôi!
Dưới áp lực và sự tuyệt vọng đang treo lơ lửng trên mạng sống, ánh mắt cô vẫn nhạy bén nhận ra một vệt đỏ quái dị.
Đợi đã, cửa đối diện nhà cô, hình như đang thay đổi đúng không?
— Ở những tầng trước đó, cánh cửa đối diện nhà cô đều là một cái cửa chống trộm cũ kỹ, nhưng cánh cửa trước mặt này không giống thế.
Cô đột nhiên đứng lại.
Cánh cửa trước mặt là cửa chống trộm màu đỏ sậm mới tinh, trên cửa dán chữ “Phúc”, nó không giống như một vật trang trí trong tòa nhà này lắm.
Trong lòng Bạch Chiêu Chiêu khẽ động.
“Bang bang bang!”
Cô không chạy xuống dưới nữa, ngược lại điên cuồng đập cửa: “Có ai không? Có ai ở nhà không?”
Những con bọ hét lên:
“Con đang làm cái gì thế hả?! Con còn ngại chưa đủ mất mặt hả?!”
“Bố biết con chính là phiền toái mà!”
“Mau về nhà với bố!!!”
Một lượng lớn côn trùng khổng lồ tiến vào, được bao bọc trong chất nhầy—
Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy mình xong rồi.
Sao cô lại dừng lại và gõ cánh cửa này làm gì cơ chứ?
Nếu nó chỉ là một cái bẫy, căn bản không hề mở ra thì sao?
Cô sẽ chìm trong đống sâu bọ này! Bị ăn đến xương cũng chẳng còn!
Ngay lúc cô đang cảm thấy yếu đuối và tuyệt vọng thì cánh cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra!
Cô ngã vào trong ngực một người, bị ôm chặt lấy.
Ở phía sau cô truyền đến hơi nóng như lửa thiêu đốt!
Cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, không thể tin được mình đang nhìn thấy cằm của Diệp Chi Du!
Chàng trai ôm chặt lấy cô bằng một tay, tay còn lại thì giơ lên, một ngọn lửa sáng ngời bắn ra từ lòng bàn tay của cậu, sau đó lập tức trở thành ngọn lửa địa ngục và thiêu đốt lũ côn trùng “Xèo xèo”, làm chúng lăn lộn trong biển lửa!
“A—! A—!”
Tiếng gầm thét và tiếng kêu của người bố phát ra từ miệng từng con côn trùng một, chúng lăn tròn và co rúm lại...
“Bang!”
Cánh cửa đóng sầm lại!
“Chiêu Chiêu! Sao cậu lại ở sau cánh cửa này!” Thiếu niên hưng phấn đỡ lấy cô: “Thật tốt quá, tớ còn tưởng không tìm thấy cậu nữa rồi!”
Gặp lại nhau sau khi trải quy sinh ly tử biệt dài đằng đẵng, cậu đã phải cố gắng hết sức mới không ôm chặt lấy cô.
Bạch Chiêu Chiêu ngơ ngác đánh giá cậu:
Diệp Chi Du đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn trong tình trạng rất tốt. Đôi mắt cậu sáng lên, chiếc áo phông ngắn tay màu trắng để lộ ra cánh tay— Cả hai cánh tay đều trong trạng thái bình thường.
Lúc cậu xuất hiện, cậu giống như ánh mặt trời mãnh liệt đem đến sự ấm áp cho cô, khiến cô không thể nào từ chối được.
Cô có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng cuối cùng chỉ nói:
“Cậu vừa rồi.. bắn ra lửa từ bàn tay à?”
“Đúng thế. Tớ cũng không có dự định trước, không dọa cậu sợ chứ?” Cậu không nhịn được mà nhìn lòng bàn tay mình.
“Hơi kỳ quái. Giống như mấy màn biểu diễn mừng năm mới ở quê tớ ấy.” Cô ngơ ngác, thành thật nói: “Cho nên chúng ta ở trong giấc mơ tiếp dẫn còn có thể tự trang bị cho mình một năng lực đặc biệt nữa à?”
“Không không không. Đây là bà Tôn lo lắng giai đoạn này có thể sẽ gặp phải nguy hiểm nên mới cho tớ tấm bùa phun lửa này. Tiếc là chỉ có thể dùng được ba lần thôi.”
Nhưng vừa rồi cứu được Chiêu Chiêu thì cậu cảm thấy thật sự rất xứng đáng, nói đó là thời khắc đáng nhớ của nhân sinh cũng không quá đáng lắm.
Bạch Chiêu Chiêu cầm lấy tay cậu, lật qua lật lại, cũng không thấy gì khác thường: “Cho nên bây giờ chỉ còn hai lần thôi đúng không?”
“Chắc là thế.” Cậu hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi có phải tớ rất đẹp trai không...”
Bộ dáng này khiến Bạch Chiêu Chiêu buồn cười, nhưng cô lại nghiêm túc khen ngợi: “Đúng vậy, tớ chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.”
Trong trạng thái tinh thần thế này mà còn có thể làm cho cô bật cười được, Diệp Chi Du thật sự rất lợi hại.
Nhưng lúc quay đầu lại, cô lại không cười nổi nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trước mắt cô, không phải là nhà của bất cứ ai, mà là một hành lang dài.
Dưới ánh sáng mờ ảo là những bức tường màu đỏ sẫm và những tấm thảm màu xanh lá cây đầy bụi xám. Hai màu tương phản dường như hòa quyện vào nhau bởi vì đã trở nên cũ kỹ.
Bên trái và phải của hành lang, mỗi bên có năm cánh cửa, cuối hành lang là một chiếc cầu thang.
Cánh cửa mà Bạch Chiêu Chiêu vừa bước vào chính là cánh cửa của căn phòng ở cuối hành lang.
“Đây là đâu...” Cô khó hiểu: “Giống như hành lang của một khách sạn.”
Vẻ mặt Diệp Chi Du cũng khó hiểu: “Tớ cũng không biết. Lúc tớ tỉnh lại thì là một căn phòng của khách sạn.”
Cậu chỉ vào cánh cửa ở bên phải: “Căn phòng này nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái. Từ lúc nhỏ tớ đã sợ nhất phải là sống trong loại phòng đơn kiểu cổ như thế này, cho nên tớ đã vội vàng đi ra. Vừa đi ra thì nghe thấy cậu đang gõ cửa.”
“Chị Đào Tử đâu? Chị ấy đưa cậu đi bệnh viện, không ở cùng với cậu à?”
“Tớ thật sự không nhớ gì cả...” Cậu nhớ lại: “Tớ cảm giác như mình đã rơi vào một cái hộp rất tối, ngay cả thời gian cũng không có... Đúng rồi, chúng ta không phải vốn nên đi giết ác linh à?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Kha Cát Lợi không nhận tiền à?”
“Chúng ta bị lừa rồi.” Cô thở dài rồi trả lại lá bùa trong túi mình cho cậu: “Thật ra Kha Cát Lợi đã sớm thức tỉnh rồi, cũng đã sớm nhận ra tớ. Gã ta đang trêu đùa chúng ta mà thôi.” Cô càng nói càng cảm thấy khó chịu: “Tớ biết ngay gã ta không dễ đối phó mà...”
Diệp Chi Du nhận lấy tờ tiền đang gói lá bùa lại, cũng cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn an ủi cô: “Đừng tự trách mình nữa. Dù sao ác linh cũng rất xảo quyệt và giỏi nói dối. Không sao đâu. Cho dù đến giấc mơ tiếp dẫn thì chúng ta vẫn có cơ hội giết chết nó! Cậu đừng quên tớ còn có thể bắn ra lửa đấy!”
Cô mím môi lại, nhỏ giọng nói: “Thật ra, tớ còn gặp Chu Lạc Nhiên nữa...”
“Cái gì? Vậy cậu thức tỉnh cậu ta chưa?”
“Ừ... Thức tỉnh rồi. Nhưng hình như cậu ta không thể chấp nhận sự thật mình sắp chết nên trở nên rất đáng sợ, sau đó phát điên rồi bỏ chạy...” Chiêu Chiêu nhắm mắt lại, hơi nghẹn ngào nói: “Cậu nói xem, lỡ như cậu ta chạy đến cấm địa, có phải sẽ...”
Sẽ chết không?
“Cho dù cậu ta thật sự chạy vào cấm địa thì cũng không liên quan gì đến cậu! Cậu nhất định không được tự trách. Đó không phải là lỗi của cậu!”
Cậu nói chắc như đinh đóng cột, lại tiếp tục an ủi cô: “Cậu đừng trách mình quá ác. Chu Lạc Nhiên phải chịu trách nhiệm vì hành động của cậu ta. Cậu không có cách nào giữ cậu ta lại được.”
“Nhưng mà, nhưng mà tớ cảm thấy là tớ hại chết cậu ta... Có lẽ, lúc ấy để cho người khác đi nói với cậu ta thì cậu ta sẽ không phản kháng như thế...”
Chiêu Chiêu quá tốt bụng và yếu đuối, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại luôn là người phải đối mặt và chịu đựng nhiều thứ nhất.
Cô vốn nên hận Trần Hữu Hào hại chết mẹ cô, cũng nên tàn nhẫn với Chu Lạc Nhiên - kẻ đã bắt nạt cô. Nhưng cô không làm thế, cô vẫn chân thành suy nghĩ cho bọn họ, hy vọng tất cả mọi người có thể còn sống và rời khỏi giấc mơ sắp chết.
Bởi vì cô vốn là một cô gái giống như thiên sứ.
“Chiêu Chiêu, cậu tin tớ đi, sẽ không có ai trách cậu vì chuyện này đâu. Bởi vì mọi người đều biết cậu là người như thế nào mà.” Cậu không kìm được mà cầm lấy tay cô: “Chúng ta cùng nhau giết chết ác linh, cùng nhau sống sót!”
Lúc này, trên mặt cô mới hiện lên ý cười, giọng điệu nhàn nhạt:
“Diệp Chi Du, tớ biết mà, cậu vĩnh viễn đứng về phía tớ. Tớ thật may mắn vì gặp được cậu.”
Trong lời nói của cô dường như còn có ý khác, nhưng bởi vì Diệp Chi Du đang cực kỳ vui mừng nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn về phía hành lang u ám: “Bây giờ chúng ta phải chạy khỏi đây đã!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]