🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Là vết thương của cậu ấy...” Bạch Chiêu Chiêu nhận ra, có thể vết thương của Diệp Chi Du đã chuyển biến xấu hơn rồi.

Liễu Đào Tử vội vàng vén tay áo của cậu lên, mở băng gạc ra— Quả nhiên, tình trạng của cánh tay đã hỏng bét. Đang từ một cánh tay khỏe mạnh biến thành phần trên của cánh tay đã trở thành màu tím đen kinh người, miệng vết thương thối rữa lở loét, chảy ra những chất dịch nhầy màu đen.

“Chúng ta bắt buộc phải mau chóng tiến vào giấc mơ tiếp dẫn thôi...” Bạch Chiêu Chiêu vừa nói vừa khóc nức nở: “Nếu không cậu ấy sẽ chết mất!”

Liễu Đào Tử vội vàng lấy vỏ gối bên cạnh thắt nút vết thương cho cậu: “Bây giờ trông cậu học sinh này rất tệ. Tôi phải mang cậu ấy đến bệnh viện. Ít nhất cũng phải dùng chút thuốc để ức chế nó mới được. Nhưng mà...”

Cô ấy vốn định lái xe của mình đưa mọi người đến trường.

Thạch Dũng quả quyết nói: “Không cần nhưng nữa. Vậy cô đưa Tiểu Diệp đi bệnh viện đi! Chúng tôi đưa Chiêu Chiêu đến trường học.”

“Ừ, chị Đào Tử, không sao đâu...” Bạch Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Người lái xe bus đã nói hôm nay vẫn sẽ lái xe tiếp.”

Thạch Dũng nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn Bạch Chiêu Chiêu với vẻ mặt phức tạp.

Dù sao thì người lái xe trong miệng cô cũng chính là người đã hại chết mẹ cô.

Bạch Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, giọng điệu trở nên bi thương: “Cháu biết là ông ấy đã đâm chết mẹ cháu... Nhưng chú Trần đã cứu cháu và Diệp Chi Du rất nhiều lần rồi. Cho nên cháu không có lý do gì để hận ông ấy cả. Huống chi, chờ sau khi chúng ta tỉnh lại, tự nhiên pháp luật sẽ đưa ra phán quyết... Bây giờ, có thể cứu được Diệp Chi Du mới là quan trọng nhất.”

Mặc dù biết Bạch Chiêu Chiêu là một cô bé thông minh lại rất hiểu lý lẽ, nhưng Thạch Dũng vẫn bị sự bao dung của cô làm cảm động.

Ông ấy thở dài rồi lập tức dứt khoát nói: “Được. Vậy bây giờ chúng ta lập tức hành động!”

-

Liễu Đào Tử lái xe đưa Diệp Chi Du rời đi. Mấy người còn lại cũng lên xe bus.

Thạch Dũng đang giải thích với người lái xe rằng phải chuẩn bị cho sự sụp đổ của giấc mơ.

Còn Từ Sĩ Hưng vốn đã nói nhiều, bây giờ lại càng bởi vì căng thẳng nên càng nói nhiều hơn, không ngừng huyên thuyên với Quan Chính Hạo:

“Những tòa nhà bên ngoài trông rất đổ nát... Tôi vẫn chưa thích ứng được với việc thành phố trở nên trống rỗng như thế này... Lúc trước anh có phát hiện ra điều gì không thích hợp không? Ví dụ như đối tác kinh doanh đột nhiên phớt lờ anh gì đó? Đúng không, anh sẽ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng lâu như vậy mà tôi vẫn chưa thức tỉnh. Tôi nghĩ người càng thông minh thì càng thức tỉnh sớm hơn...”

Quan Chính Hạo vốn có gánh nặng tâm lý rất nặng, sau khi bị Từ Sĩ Hưng nhắc đến thì lại càng lo lắng hơn.

Bạch Chiêu Chiêu ngồi một mình ở bên cạnh, điện thoại trong túi quần cô rung lên.

Cô lấy ra, vậy mà lại nhận được một tin nhắn?!

Từ sau khi biết mình đang nằm mơ, điện thoại của cô đã không còn nhận được tin nhắn của mẹ hay bạn bè nữa. Bây giờ đột nhiên lại nhận được, hơn nữa còn là một dãy số nhìn qua trông rất bình thường.

[Chiêu Chiêu, hôm nay cậu có đến tường không?]

[Lần trước cậu hỏi tôi có phát hiện ra chuyện gì không thích hợp không, tôi cảm thấy nơi này vẫn luôn rất không thích hợp. Hôm qua trời mưa, trong nhà tôi không có một ai hết, rất đáng sợ.]

[Chỗ cậu có giống thế không?]

Sau ba tin nhắn liên tiếp, cô mới đoán được đây là ai: [Là Chu Lạc Nhiên à?]

[Ừ, là tôi... Tôi quên mất là cậu không có số điện thoại của tôi.]

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cậu ta, một lúc lâu sau mới trả lời: [Tôi biết cậu thấy rất khó hiểu, cũng rất nghi ngờ. Bây giờ cậu có thể đến trường được không?]

Đầu bên kia của điện thoại, khi nhận được lời mời đột nhiên của Bạch Chiêu Chiêu thì Chu Lạc Nhiên cực kì hưng phấn, cậu ta bật dậy từ trên giường, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nhớ đến lời dặn dò nghiêm trọng của chú Tiền.

“Trước khi trời tối, tuyệt đối không được đến trường.”

Trái tim đang nhảy nhót của cậu ta bắt đầu sinh ra sự bất an. Cậu ta nghĩ rằng chú Tiền sẽ không hại cậu ta...

Bạch Chiêu Chiêu lại nói:

[Chúng ta có thể gặp nhau ở cổng trường vào lúc 8 giờ 15 phút. Cậu đừng đến muộn.]

Chiêu Chiêu nói vậy làm cậu ta lại động tâm.

Được rồi. Cậu ta sẽ nghe lời chú Tiền, nhưng chỉ cần không vào trong trường học thì hẳn là sẽ không có việc gì nhỉ...

Bây giờ nghĩ lại, những thứ tỏa ra mùi tanh hôi kia ở trong trường quả thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng chỉ cần không đến gần thì hình như cũng chẳng sao cả.

Vừa nghĩ đến đây là lần đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu chủ động hẹn gặp mình thì sự hưng phấn của cậu ta thậm chí còn vượt qua cả sự tò mò về những điều mà cậu ta không biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta nhanh chóng trả lời: [Được, vậy lát nữa gặp.]

Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu không hề thay đổi mà đặt điện thoại xuống.

Thạch Dũng đã nói xong chuyện với Trần Hữu Hào và trở về chỗ ngồi của mình.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy Trần Hữu Hào liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, khi phát hiện cô ngẩng đầu lên thì ông ấy lại chột dạ quay đi.

Xe bus bắt đầu chạy trên những con phố vắng vẻ.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Nhìn thấy tất cả mọi thứ quen thuộc bỗng trở nên đổ nát, làm mọi người ở trong xe có một sự áp lực khó tả.

20 phút sau, Bạch Chiêu Chiêu và Quan Chính Hạo đến trường trước. Bởi vì Thạch Dũng đã cảnh báo trước rồi, cho nên Trần Hữu Hào cố ý dừng xe bus ở góc đường xa một chút, để bọn họ có thể nhìn thấy cổng trường trước rồi mới đi qua đó.

“Chúng ta không thể đột nhiên xuất hiện nhiều người cùng một lúc được.” Bạch Chiêu Chiêu chỉ vào Quan Chính Hạo: “Để chú Quan đi cùng cháu đi.”

Thạch Dũng sửng sốt.

Ông ấy cho rằng Bạch Chiêu Chiêu sẽ chọn mình.

Cảm nhận được sự nghi ngờ của ông ấy, Bạch Chiêu Chiêu nhanh chóng giải thích: “Bởi vì cơ thể chú Quan cường tráng hơn, nên xem như là tuyến phòng thủ đầu tiên. Chú Thạch có súng, nếu như gã ta chạy mất thì trong khoảng cách nhất định còn có thể bắn chết gã ta, đúng không?”

“Cháu gái suy nghĩ thật cẩn thận.” Thạch Dũng dễ dàng bị lời nói của cô thuyết phục. Sau đó ông ấy chuyển hướng sang Quan Chính Hạo, lo lắng dặn dò: “Cậu Quan, cậu nhất định phải bảo vệ Chiêu Chiêu thật tốt đấy...”

“Yên tâm!” Quan Chính Hạo thô bạo nói lớn: “Cho dù không giết được ác linh thì tôi cũng sẽ không để cho cháu gái gặp nguy hiểm đâu. Mọi người cũng phải cẩn thận đấy! Nếu phải nổ súng thì cứ nổ súng...”

“Ừ...”

Trên xe im lặng một giây.

Trước khi chia tay, trong bầu không khí căng thẳng còn có một chút bi thương.

Bạch Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh vịn vào tay vịn và xuống xe.

“Cháu gái!”

Trần Hữu Hào không nhịn được mà gọi cô lại.

Cô quay đầu lại.

“Xin, xin lỗi cháu...” Nói xong câu đó, Trần Hữu Hào dường như không ngẩng đầu lên nổi nữa.

Giọng nói cô nhàn nhạt, vẫn dịu dàng như trước, nụ cười cũng giống như thiên sứ: “Không sao cả. Chú Trần, chúng ta cùng nhau cố gắng sống sót!”

Vành mắt Trần Hữu Hào thoáng cái đỏ lên.

Xe bus dừng lại ở một nơi vắng vẻ hơn.

“Chúng ta đi thôi, cháu gái.” Lúc Quan Chính Hạo nói chuyện với cô, giọng điệu cũng cố tình dịu đi, giống như sợ dọa đến cô.

Mà loại nuông chiều nịnh nọt này chính là thứ Bạch Chiêu Chiêu cần nhất.

Diệp Chi Du đổ bệnh rồi, Thạch Dũng và Liễu Đào Tử lại có phần thông minh và cảnh giác, Từ Sĩ Hưng thì quá bám người nên không dễ để tách ra. Người duy nhất trong tòa nhà có thể nghe theo lời cô, lại không hỏi nhiều— Có lẽ chỉ còn lại Quan Chính Hạo - Nô lệ của con gái mình.

Hơn nữa, ông ấy cũng không thân với cô, mà nhìn qua thì trông ông ấy cũng không thông minh lắm.

“Đợi đã chú Quan...” Cô đứng lại, ý bảo ông ấy trốn phía sau chỗ cây thấp ở ven đường: “Chúng ta quan sát một lát đã. Chú cũng biết là cháu còn một người bạn học vẫn còn sống mà. Cháu sợ cậu ấy vẫn tiếp tục đi học...”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Chiếc xe thể thao màu vàng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Quan Chính Hạo là người buôn bán xe nên không nhịn được mà khen: “Xe tốt!” Sau đó lại nghi ngờ nói: “Cậu ta không phải học sinh cấp 3 à? Sao lại được lái xe?”

Bạch Chiêu Chiêu dường như không nghe thấy câu hỏi của ông ấy, vẻ mặt lo lắng, tự nói: “Hả, cậu ấy thật sự đến rồi. Phải làm sao bây giờ... Cậu ấy vẫn không biết gì cả. Ngỗ nhỡ xảy ra chuyện gì...”

“Nếu không thì để chú đi dọa cậu ta nhé?”

“Đừng. Tính tình cậu ấy không tốt lắm. Ngộ nhỡ hai người đánh nhau thì sẽ kinh động đến ác linh kia.” Cô khẽ cắn môi, rất kiên định nói: “Chú Quan, chú đợi ở đây được không? Cháu đi thức tỉnh cậu ấy, dẫn cậu ấy đến chỗ khác.”

Quan Chính Hạo tất nhiên không thể chấp nhận được việc mình là một cường tráng mà lại chỉ có thể làm người đứng xem: “Cháu gái, như vậy sao được. Sao có thể cái gì cũng để cháu đi làm được.”

“Chú Quan, đây là chuyện rất đơn giản thôi. Quan hệ của cháu và bạn học đều rất tốt. Cháu sẽ an ủi cậu ấy. Đợi đến lúc cháu vào cửa hàng bán băng đĩa thì mới thật sự cần đến sự bảo vệ của chú...”

Ánh mắt cô vô tội như con cừu non yếu ớt. Thoáng cái, lòng Quan Chính Hạo cũng trở nên mềm nhũn: “Vậy cháu nhất định phải chú ý an toàn... Nếu có gì không ổn thì cháu cứ hét lên. Cháu thuyết phục cậu ta rời đi xong thì phải quay lại đây ngay lập tức đấy. Chú chờ cháu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vâng!” Cô đồng ý, trên mặt là nụ cười vừa cảm kích vừa đáng yêu: “Vậy nhờ cả vào chú rồi.”

Nói xong, cô chạy ra ngoài.

Quan Chính Hạo thở dài, nhìn theo bóng lưng cô rồi nghĩ thầm: Nếu con gái mình cũng cười với mình như thế thì tốt...

-

Lúc Bạch Chiêu Chiêu đi đến cổng trường thì Chu Lạc Nhiên đã xuống xe rồi, bây giờ cậu ta đang tựa vào cửa xe.

Có thể nhìn ra được cậu ta đã cố ý ăn mặc chỉn chu, đáng tiếc là thời gian hơi gấp nên không kịp xịt keo tóc. Nhưng cậu ta vẫn là một thiếu niên anh tuấn, tựa vào bên cạnh chiếc xe thể thao đẹp đẽ, giống như bức ảnh quảng cáo được cắt ra từ một cuốn tạp chí.

“Chu Lạc Nhiên.” Cô gọi cậu ta rồi bước nhanh về phía trước.

Chu Lạc Nhiên vừa nhìn thấy cô là trên mặt đã tràn ngập ý cười. Cậu ta cảm thấy Bạch Chiêu Chiêu trước mặt càng đẹp hơn rồi. Tim cậu ta đập thình thịch như một con bò tót bị đấu sĩ trêu tức, thậm chí còn không thể chào cô một cách hoàn chỉnh.

Điều duy nhất làm cậu ta nghi ngờ chính là con ngươi trong mắt của Bạch Chiêu Chiêu rất đen, giống như bầu trời đêm u ám và không có một ngôi sao nào.

“Chỗ này không an toàn. Chúng ta đi về phía trước đi.” Chiêu Chiêu chỉ về hướng chú Tiền biến mất, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Tôi sẽ từ từ nói với cậu.”

Nói xong, cô dẫn đầu đi về phía trước.

“À, được...”

Cậu ta hăng hái bừng bừng đi theo mà không hề nghi ngờ chút nào.

Dù sao thì chú Tiền cũng đã nói rằng không được đến trường học.

Hai người đi cùng nhau. Cậu ta hưng phấn đến mức không nhịn được mà hỏi: “Chúng ta như thế này... có được tính là hẹn hò không?”

Bạch Chiêu Chiêu nhìn cậu ta một cách kỳ quái, dường như cảm thấy cậu ta đang tự mình đa tình.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm mặt đất: “Tuy rằng toàn bộ thành phố đều không có người, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy cậu thì tôi lại không có cảm giác bối rối, ngược lại... ngược lại còn thấy vui vẻ!”

Có thể ở một mình với cô, có thể bình thản nói chuyện với cô như thế này, đây là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu ta.

“Thế à? Tôi có sức hấp dẫn thế à...” Cô bật cười.

Cô vừa dịu dàng lại dễ tính như thế, càng làm Chu Lạc Nhiên vui vẻ đến luống cuống chân tay, nhỏ giọng nói: “Tôi thà đến gặp cậu cũng không muốn ở nhà. Có thể cậu không biết đâu, nhà tôi trở nên rất đáng sợ, không có một ai cả... Chú Tiền nói, ngày mai bố mẹ tôi sẽ trở về, tất cả sẽ kết thúc. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc chú ấy có ý gì...”

“Tôi đoán là, ông ấy nhất định đã cảnh báo cậu không nên đến gần trường học.”

“Đúng thế! Sao cậu biết?!”

“Trường học có gì đó không đúng. Tôi cũng có thể nhìn ra...”

Cậu ta phụ họa theo: “Cũng đúng. Cậu thông minh như thế...” Rồi lại nhỏ giọng nói thêm: “Cậu hoàn hảo như vậy...”

Rõ ràng cô hoàn hảo như vậy, giống như là sự kết hợp của tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới, luôn khiến cậu ta cảm thấy tự ti và mặc cảm.

Cậu ta thật sự thích cô, thích đến mức trái tim chỉ đập vì một mình cô.

Bạch Chiêu Chiêu chỉ cười mà không thèm quan tâm.

Câu ta lại hỏi: “Mẹ của cậu đâu? Cũng biến mất rồi à?”

Nụ cười đột nhiên biến mất.

“Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Cậu ta thăm dò vẻ mặt thay đổi đột ngột của cô, hơi luống cuống nói: “Có phải cậu lại nghĩ đến những lời nói kia không... Haiz, tôi, tôi có thể xin lỗi lại lần nữa...”

Cậu ta cho rằng cô lại nghĩ đến những lời đồn kia.

Những người kia ăn nói quả thật rất khó nghe. Mặc dù cậu ta không trực tiếp dựng lên chuyện của mẹ cô, nhưng những trò hề đó lại là do cậu ta mà ra.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, đôi mắt xinh đẹp và đen nhánh kia nhanh chóng nhìn về phía mình, đôi môi đỏ tươi kia thốt ra mấy lời nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng:

“Chu Lạc Nhiên, mẹ tôi chết rồi...”

Chu Lạc Nhiên sửng sốt. Thoáng cái, đầu óc cậu ta trở nên hỗn loạn...

Trong lúc hoảng hốt, màu đen và đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt cậu ta bỗng trở nên vặn vẹo, giống như hai loại thuốc màu chói mắt đã được trộn vào lớp sơn trắng, khiến khuôn mặt xinh đẹp ấy trở nên hung dữ như lệ quỷ.

Nhưng sau khi chớp mắt một cái, trước mặt cậu ta vẫn là cô gái xinh đẹp khiến cậu ta không nhịn được mà động tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.