“Là vết thương của cậu ấy...” Bạch Chiêu Chiêu nhận ra, có thể vết thương của Diệp Chi Du đã chuyển biến xấu hơn rồi.
Liễu Đào Tử vội vàng vén tay áo của cậu lên, mở băng gạc ra— Quả nhiên, tình trạng của cánh tay đã hỏng bét. Đang từ một cánh tay khỏe mạnh biến thành phần trên của cánh tay đã trở thành màu tím đen kinh người, miệng vết thương thối rữa lở loét, chảy ra những chất dịch nhầy màu đen.
“Chúng ta bắt buộc phải mau chóng tiến vào giấc mơ tiếp dẫn thôi...” Bạch Chiêu Chiêu vừa nói vừa khóc nức nở: “Nếu không cậu ấy sẽ chết mất!”
Liễu Đào Tử vội vàng lấy vỏ gối bên cạnh thắt nút vết thương cho cậu: “Bây giờ trông cậu học sinh này rất tệ. Tôi phải mang cậu ấy đến bệnh viện. Ít nhất cũng phải dùng chút thuốc để ức chế nó mới được. Nhưng mà...”
Cô ấy vốn định lái xe của mình đưa mọi người đến trường.
Thạch Dũng quả quyết nói: “Không cần nhưng nữa. Vậy cô đưa Tiểu Diệp đi bệnh viện đi! Chúng tôi đưa Chiêu Chiêu đến trường học.”
“Ừ, chị Đào Tử, không sao đâu...” Bạch Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Người lái xe bus đã nói hôm nay vẫn sẽ lái xe tiếp.”
Thạch Dũng nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn Bạch Chiêu Chiêu với vẻ mặt phức tạp.
Dù sao thì người lái xe trong miệng cô cũng chính là người đã hại chết mẹ cô.
Bạch Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, giọng điệu trở nên bi thương: “Cháu biết là ông ấy đã đâm chết mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3732326/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.