Đúng lúc này, Diệp Chi Du chạy vào: “Chiêu Chiêu! Chú Thạch trở về rồi! Cậu mau ra đây!”
Trong căn phòng tối tăm, cô gái đang cúi đầu, đứng bất động ở đó, nhìn vào tài liệu trong tay mình.
“Chiêu Chiêu!” Cậu vội chạy vào và kéo cô.
Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nước mặt lại rơi xuống: “Diệp Chi Du, bà Tôn có nói với cậu, người trong giấc mơ sắp chết có thể nằm mơ không?”
“Chiêu Chiêu... Cậu làm sao thế?”
“Có phải ở trong mơ, con người sẽ tưởng tượng ra một số thứ... Sau đó nó sẽ biến thành sự thật không?” Cô cố gắng bình tĩnh lại: “Hình như bây giờ tớ đã tiến vào một giấc mơ mới rồi. Một giấc mơ rất tồi tệ, phải mau chóng tỉnh lại mới được.” Nước mắt cô dồn dập rơi xuống, giọng cũng run lên, cô năn nỉ cậu: “Cậu tát tớ một cái để tớ tỉnh lại có được không?”
“Chiêu Chiêu, cậu đừng dọa tớ...”
“Hoặc là cậu véo tớ một cái thật mạnh cũng được! Tớ phải nhanh chóng tỉnh lại!”
“Không... Cậu làm sao thế? Chiêu Chiêu, cậu bình tĩnh một chút... Hay là chúng ta ra ngoài trước đi. Chú Thạch sắp về rồi!”
Dưới tình huống khẩn cấp, cậu đã chuẩn bị kháng cự lại cô!
Bởi vì cửa phòng ngủ đối diện với cửa chính, cho nên ông ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được sự tuyệt vọng trong mắt của Bạch Chiêu Chiêu, cùng với ngăn kéo dưới cùng bị mở ra!
Ngay lập tức, da đầu ông ấy nổ tung!
“Chiêu Chiêu, cháu đang làm cái gì thế...” Ông ấy bước nhanh vào trong nhà, sau đó đoạt lấy tài liệu trong tay cô!!
Nhưng lấy xong thì ông ấy mới biết đã quá muộn rồi, xong rồi.
Ông ấy đứng ở đó, môi trở nên tê dại, cũng cảm thấy chột dạ, đau lòng và buồn bã...
“Chiêu Chiêu... Cháu, cháu nghe chú nói...” Nhưng nói xong câu đó, ông ấy lại không biết nên mở miệng như thế nào nữa.
“Chú Thạch...” Cô nói rất nhỏ, khiếp sợ hỏi: “Cháu biết, đó là giả, đúng không?”
Môi Thạch Dũng giật giật, sau đó ông ấy gục đầu xuống rồi cắn chặt răng lại, gân xanh nổi lên.
Ông ấy không thể nói dối được.
“Cầu xin chú. Chú Thạch, có phải chú định nói cho cháu biết đó chỉ là do chú tưởng tượng ra thôi đúng không?” Bạch Chiêu Chiêu đến gần, nắm chặt lấy cánh tay ông ấy: “Cầu xin chú... Chú mau nói đi...”
“...” Ông ấy thật sự không nói nên lời. Hốc mắt ông ấy đỏ lên, ngay cả dũng khí nhìn cô mà cũng không có.
“Chú nói đi... Chú nói đi. Cháu sẽ tin chú, được không... Chú nói đi!” Cô gái bắt đầu lắc cánh tay ông ấy: “Biểu tình của chú là sao!! Tại sao chú không nói gì!!! Chú nói đi!!!”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh trong giây lát, giống như vạn vật đang nín thở trước cơn bão. Ngay sau đó, cô gái liền phát ra tiếng hét chói tai đến xé lòng.
“Tại sao!!! Tại sao!!! Tại sao chú lại tưởng tượng ra loại chuyện này! Rốt cuộc là tại sao?!”
Cô thô bạo đẩy Thạch Dũng, thậm chí còn đánh ông ấy rất mạnh: “Sao chú lại tồi tệ như thế! Tại sao!?!”
“Chiêu Chiêu!” Diệp Chi Du thấy cô mất khống chế thì vội vàng ôm chặt lấy cô.
Nhưng cô gái rất dễ dàng bị cậu giữ lại, cơ thể cô nhũn ra, quỳ xuống đất, co rụt người lại, ngón tay bấu chặt vào cánh tay của mình. Các đầu ngón tay trắng bệch bắt đầu cắm sâu vào da thịt...
Diệp Chi Du đau lòng đến mức trái tim cũng muốn vỡ nát, đôi mắt đỏ sậm nhìn về phía Thạch Dũng, vừa hoang mang lại vừa tức giận: “Chú Thạch, rốt cuộc chú đang làm cái gì thế hả! Chú không nhận ra Chiêu Chiêu sắp sụp đổ rồi hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú mau nói đi!”
“Chú đang nói gì thế! Cậu ấy không muốn nghe cái này!” Diệp Chi Du sắp tức điên lên rồi, cậu đoạt lấy thứ trong tay ông ấy: “Đây rốt cuộc là cái gì, cháu muốn xem...”
Vài giây sau, cậu cũng cứng đờ.
Cảm giác bất lực lan ra toàn thân.
Trong hồ sơ vụ án tai nạn giao thông, cột tên người tử vong ghi: Bạch Hâm Lan.
Người lái xe gây tai nạn: Trần Hữu Hào.
Cậu đã không còn dám nhìn biểu tình của Bạch Chiêu Chiêu nữa rồi...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thạch Dũng cảm giác những lời mình sắp nói giống như cổ họng đang đẩy lên những hòn đá sắc nhọn, gây ra bỏng rát vô cùng đau đớn: “Xin lỗi, Chiêu Chiêu. Chú, chú quả thật đã nhớ ra một số chuyện khi còn sống... là vụ án chưa kết thúc kia, còn có, còn có chuyện của mẹ cháu...”
Bạch Chiêu Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt.
Đó là bộ dạng của một cô gái đang vô cùng đau khổ, sắp hoàn toàn vỡ vụn.
“Bà ấy... chết vì tai nạn giao thông. Người lái xe gây tai nạn đã được bọn chú tìm ra, tên là Trần Hữu Hào, là một người lái xe bus. Các cháu, gần đây các cháu có thể đã thường xuyên nhìn thấy anh ta. Theo khẩu cung, là do mẹ cháu đột nhiên lao ra, mà trời lại mưa, người lái xe quả thật đã phanh lại nhưng chiếc xe không dừng lại kịp... Không phải là chú đang bào chữa cho anh ta, Trần Hữu Hào đã giết người nên chú mới đoán anh ta là ác linh, cho nên mới bảo Tiểu Diệp đi hỏi bà Tôn... Nhưng mà anh ta lại không phải là ác linh. Anh ta cũng rất khổ sở, còn nói muốn để lại hết tất cả tiền tiết kiệm cho cháu, để cháu có cuộc sống tốt hơn.”
Ông ấy ngồi xổm xuống, đau lòng đến rơi lệ: “Chiêu Chiêu, xin lỗi. Chú không dám nói cho cháu biết, bởi vì sợ cháu sẽ đánh mất chấp niệm. Không phải Tiểu Diệp đã nói rồi à? Chỉ có chấp niệm đủ mãnh liệt thì mới có thể sống sót được... Chiêu Chiêu, cháu có đang nghe chú nói không?”
Đôi mắt của cô gái đen đến trống rỗng, chỉ đang chảy nước mắt, không nói một lời nào.
Bộ dạng tuyệt vọng ấy của cô giống như đã mất đi toàn bộ linh hồn, thật ra Thạch Dũng đã từng gặp qua rồi.
Lúc còn ở trong thế giới thực.
Bởi vì xảy ra án mạng, nên đồn công an phải cử người đi đón Bạch Chiêu Chiêu về trước.
Thạch Dũng phụ trách tiếp đón cô, đưa di vật của mẹ cho cô và rót nước nóng cho cô.
Lúc đó cô cũng ngồi ngơ ngác như vậy, chỉ chảy nước mắt và trông cô rất mờ mịt, giống như một con rối vô hồn.
Vẻ mặt Diệp Chi Du cũng khiếp sợ.
Cậu bất giác nhìn Bạch Chiêu Chiêu.
Đôi môi trắng bệch của cô gái hơi mấp máy, giống như đang thì thào nói gì đó, nhưng lại không có âm thanh.
Linh hồn cô dường như đã bay đến một nơi rất xa. Bộ dạng cực kỳ đau khổ này của cô làm trái tim Diệp Chi Du cũng đau thắt lại theo.
“Chiêu Chiêu...” Cậu cũng nghẹn ngào, bất kỳ lời nói nào cũng trở nên nhạt nhòa, không có cách nào có thể xoa dịu được nỗi đau này.
Đột nhiên, trong mắt Bạch Chiêu Chiêu chảy ra rất nhiều nước mắt màu đỏ.
Trên khuôn mặt tái nhợt của cô, hàng huyết lệ kia trông cực kì chói mắt.
Cùng lúc đó, làn da của cô cũng chậm rãi trở nên trong suốt.
Ánh sáng nhạt bên ngoài cửa sổ dường như đang xuyên thấu qua cô, chiếu rọi vào một người giấy xinh đẹp!
Diệp Chi Du kinh hãi, sau đó cậu nhanh chóng nhận ra— Chiêu Chiêu đã đánh mất chấp niệm rồi!
Cô đã tiến vào trạng thái nửa sống nửa chết giống như Chu Lạc Nhiên lúc trước!
Bây giờ, cậu bất chấp tất cả, vội vàng nâng khuôn mặt cô lên: “Chiêu Chiêu! Cậu nhìn tớ đi! Xin cậu, nhìn tớ đi! Tớ là Diệp Chi Du! Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, mẹ cậu chắc chắn hy vọng cậu sống một cách thật vui vẻ! Không phải chúng ta nói rồi sao? Chúng ta sẽ cùng nhau vào một trường đại học thật tốt, gặp bạn bè tốt, còn đi khắp nơi trên thế giới nữa... Chiêu Chiêu, cầu xin cậu đừng từ bỏ!”
Thạch Dũng cũng luống cuống: “Chiêu Chiêu, cháu... cháu đừng dọa chú. Cháu tỉnh táo lại một chút. Chúng ta cùng nhau trở về. Chú làm đồ ăn ngon cho cháu. Chú thề, bất luận thế nào cũng sẽ cho cháu một lời giải thích! Cháu tin chú đi! Chú sẽ làm được!”
Cô nhắm mắt lại, nặng nề ngã vào trong ngực Diệp Chi Du.
-
Toàn bộ giấc mơ sắp chết đã tối sầm lại.
Ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước, gió mạnh gào thét, ban ngày cũng giống như ban đêm, thời gian ở nơi này dường như đã không còn tác dụng.
Trong nhà Diệp Chi Du, cô gái mê man nằm ở trên giường, bộ dạng nửa trong suốt vẫn không thay đổi. Thậm chí, lớp giấy bao trùm bên ngoài của cô cũng càng lúc càng trở nên trong suốt hơn.
Nhưng cô vẫn có tia sinh lực chống đỡ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Chi Du nắm chặt lấy tay cô.
Liễu Đào Tử đã sớm bị Thạch Dũng đập cửa rồi mang đến đây, bây giờ cô ấy đang quỳ gối ở trên giường và hô hấp nhân tạo cho cô.
Nhưng cô ấy không dám đè lên lồng ngực của Bạch Chiêu Chiêu, bởi vì lớp giấy trong suốt của cô nhìn qua rất mỏng manh, giống như chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái là có thể rách ngay vậy.
“Chiêu Chiêu...” Diệp Chi Du liên tục cầu xin, đặt tay cô lên trán, nước mắt rơi xuống giường và tạo thành những vòng tròn mơ hồ: “Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng rời đi...”
Nhưng cậu còn có thể đánh thức cô bằng cách nào khác đây? Cô còn gì để quyến luyến với thế giới này nữa đâu...
“Chiêu Chiêu, nghĩ đến bà Vương đi... Nếu cuối cùng kết cục của tất cả mọi người đều giống nhau thì cậu và mẹ vẫn sẽ gặp được nhau. Nhưng nếu cậu gặp bà ấy như bây giờ, bà ấy chắc chắn sẽ giận cậu... Bởi vì cậu phải sống thật tốt, phải nhìn thấy sự rộng lớn của thế giới này, sau đó mới đi gặp bà ấy... Bà ấy đang đợi cậu, là muốn cậu kể cho bà ấy nghe về cuộc sống thú vị của cậu. Cậu nhẫn tâm để bà ấy thất vọng à?”
Tại sao, tại sao miệng của cậu lại ngu ngốc như vậy? Cậu rốt cuộc phải làm gì mới có thể đánh thức được cô chứ!
Đột nhiên, con ngươi dưới mí mắt mỏng gần như đã trong suốt của Bạch Chiêu Chiêu lại khẽ động.
Những người đang đợi cô tỉnh lại đều không biết rằng thế giới trước mắt cô đã trở thành một thế giới đẫm máu.
Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy mà cô yêu thích nhất— Là chiếc váy mà mẹ mua cho cô. Chiếc váy lụa dài màu trắng, tà váy tung bay trong làn gió hôi hám ở đây.
Cô không biết mình đã đi đến nơi nào. Cô chỉ cảm thấy thế giới này thật dơ bẩn—
Xung quanh là những núi rác đen ngòm, mùi hôi thối bốc lên, ruồi nhặng bò lổm ngổm... Cô đi chân đất, đôi chân xinh đẹp và trắng nõn như đóa hoa sen ấy đang bị ngâm trong nước bẩn màu đen. Trên mặt nước có đầy dầu và những con sâu ghê tởm đang uốn éo, vặn vẹo nhảy múa.
Cô mê muội.
Khi đôi mắt dần thích ứng được với màu sắc ở nơi này thì cô mới nhìn thấy trong núi rác kia có rất nhiều người, chúng cứ lúc nhúc giống như đám kiến đang bò lên bò xuống.
Bọn họ rõ ràng có hình dáng của con người, nhưng lại đang bò. Tứ chi nhỏ như chân con châu chấu, tay thì giống như một cái xẻng đang không ngừng đào bới, tìm được cái gì ăn là lập tức nhét vào miệng.
Phía trên của mỗi ngọn núi rác giống như có một cơn mưa, các loại rác rưởi cứ lặng lẽ rơi xuống từ trên bầu trời màu đỏ.
Cô bước lên phía trước một bước, mặt nước dưới chân cô lập tức vỡ ra.
Rõ ràng là tiếng nước rất nhẹ, nhưng lại đánh động đến tất cả mọi người. Khi bọn họ nhận ra cô đang đi đến thì đều đồng loạt ngừng lại.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Đám người này có cả nam cả nữ, nhưng đều trần truồng. Trên cái đầu trọc của bọn họ có một lớp lông tơ màu trắng. Mắt của bọn họ trông giống như con ruồi vậy, trong con ngươi có rất nhiều tròng mắt ghép lại, chen chúc đến mức mí mắt cũng lồi ra thành một lớp mỏng, phát ra ánh sáng đỏ. Trong miệng mỗi người đều có một cái lưỡi dài và nhọn màu da người, được bao phủ bởi những chiếc gai mềm màu trắng có lông.
Vốn dĩ nên là một cảnh cực kỳ quỷ dị, nhưng lại không hề kích thích được bất kì cảm xúc nào của Bạch Chiêu Chiêu.
Cô không sợ hãi, cũng không chạy trốn. Cô chỉ ngơ ngác nhìn. Một lúc sau, cô có cảm giác mặt mình ngứa ngáy.
Cô đưa lên gãy, lại thấy tay mình toàn là máu.
Máu và nước mắt đang không ngừng chảy xuống, tụ lại ở cằm cô rồi nhỏ xuống váy cô.
Chiếc váy trắng lập tức giống như bị ăn mòn, một màu đỏ kia bắt đầu lan rộng ra, nhuộm cái váy của cô trở thành màu đỏ như máu một cách khó coi.
Những con người trên núi rác nhao nhao bò xuống, đứng cách cô một khoảng không xa cũng chẳng gần mà quan sát cô.
Sau đó những người kỳ quái này càng tụ lại nhiều hơn. Đợi đến lúc Bạch Chiêu Chiêu tỉnh lại thì chúng đã tụ lại dày đặc lên đến hàng nghìn con và chia làm hai bên, giống như đang ngắm thú cảnh—
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]