Vẻ mặt cậu ta hơi giật giật, giống như muốn nói lời gì đó khó nghe nhưng lại kìm lại, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Diệp Chi Du có chuyện gì thế? Không phải cậu nói không yêu đương, phải chăm chỉ học hành sao? À, tiêu chuẩn kép hả?”
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi?” Cậu ta đột nhiên tức giận: “Sao cậu không an phận đi? Bị người khác nói như thế vui lắm à? Cậu có biết xấu hổ không!”
“?” Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Lần đầu tiên trong đời cô không nói nên lời.
Nhưng cô không muốn tranh cãi vô ích với Chu Lạc Nhiên, chỉ phiền não nói: “Cho nên bây giờ phải là tôi hỏi cậu mới đúng. Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Chu Lạc Nhiên lại không nói gì nữa.
“Không có chuyện gì nữa thì phiền cậu tránh ra. Tôi phải đi.”
Quả tạ trong tay nặng quá, cô hơi run tay khi cầm nó.
“Tôi có chuyện. Cậu đừng đi vội.” Cậu ta rũ mắt, cau mày một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu... cậu... có thể làm bạn gái tôi không?”
Vừa mở miệng, cậu ta đột nhiên trở nên lắp bắp.
“Gì cơ?” Cô cho rằng mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ thời gian bị đảo ngược rồi? Cô nhớ rõ ràng mình đã từ chối cậu ta rồi mà.
Sao cậu ta còn mặt mũi để nói ra điều đó vậy?
“Tôi nói...” Chẳng biết tại sao cậu ta lại có dũng khí, giương mắt lên nhìn cô, giọng điệu cũng kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3624677/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.