Ngân Nhung xoa xoa con mắt, rất tự nhiên hỏi: “Tỉnh rồi?” Thành Dương Mục Thu: “…” Ngân Nhung cảnh giác cụp hồ ly xuống phía sau: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta! Ngươi ngươi ngươi đủ lắm rồi! Thật sự không thể làm nữa!” Với thể lực của tổ tông, làm thêm một lần nữa, cái mạng nhỏ của y cũng đi luôn. Hơn nữa cả hai còn ghé vào nhau rất gần, Ngân Nhung có thể từ từ cảm nhận được sự nhiệt tình vào buổi sáng của nam nhân trưởng thành, tức thì giật thót mình lên, dùng cả tay cả chân bò ra khỏi lồng ngực Thành Dương Mục Thu. Làm tác động đến vết thương, đau đến mức lông trên tai hồ ly và đuôi nổ tung lên. Thành Dương Mục Thu như hai người khác nhau với ông tổ bịn rịn sến súa ngày hôm qua, đứng yên không nói một lời, dù y sam xốc xếch, song vẫn tỏa ra một cảm giác lạnh lùng xa cách ngàn dặm, “Ngày hôm qua, chúng ta…” Ngân Nhung lên án: “Không phải chúng ta, là ngươi! Cho dù ta là mị yêu, nhưng làm chuyện đó, cũng biết phải tránh người khác, ít nhất cũng có có mảnh ngói che thân, ngươi thì hay rồi, không nói một lời nào, cứ đè ta ra là làm —— ” “Câm miệng!” Tai Thành Dương lão tổ đã đỏ cả lên, quát lớn, “Chú ý ngôn từ, còn ra thể thống gì nữa?” Ngân Nhung rụt cổ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ nói thật thôi mà…” Ngươi làm không biết ngại, thế mà còn xấu hổ không người ta nói, kiểu gì thế, chỉ “còn ra thể thống gì”, “không biết xấu hổ”. …chờ một chút! Cách dùng từ quen thuộc này… Ngân Nhung nhúc nhích tai hồ ly trên đỉnh đầu: “Ngươi… khôi phục bình thường?” “…” Thành Dương Mục Thu ngầm thừa nhận. Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Khôi phục là tốt rồi, hôm qua ta sợ chết đi được.” Thành Dương Mục Thu im trong chốc lát, mới nói: “Hôm qua, làm ngươi sợ rồi?” Ngân Nhung lớn tiếng: “Đúng thế!” Điệu bộ hôm qua, suýt chút nữa đã ăn tươi nuốt sống y rồi, ngay cả khí lực để luyện hóa tinh khí y cũng cũng không có. Thành Dương Mục Thu lại quay về im lặng: Tiểu hồ ly thế mà lo lắng mình đến vậy, bởi vì mình trúng độc, kinh hoảng đến như thế… “Tiên tôn, ngài vẫn chưa đi sao?” Tiếng nói của Ngân Nhung ngắt ngang dòng suy tư của Thành Dương Mục Thu. Thành Dương Mục Thu: “Ngươi gọi ta là gì?” “Tiên tôn…” Có cái gì không đúng sao, không phải hắn không cho phép mình gọi “ca ca” sao? “…” Nhận ra tổ tông hình như không được vui lắm, Ngân Nhung nhanh trí nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của Tiên tôn.” Sau đó lại hỏi: “Tại sao ngài còn chưa đi vậy?” Trên người thiếu niên vẫn còn khoác tiết y của hắn —— áo choàng sớm đã bị cởi xuống, tiết y hơi rộng, để lộ ra một phần lớn da thịt từ vai đến ngực, trắng trẻo non nớt, thế nên những dấu vết để lại càng thêm nổi bật, đáng sợ. Sau khi Thành Dương Mục Thu dời tầm mắt đi: “Tại sao ta phải đi?” Ngân Nhung nói như chuyện đương nhiên: “Lần nào làm xong, ngài cũng nhấc quần lên là đi.” Lòng dạ Thành Dương Mục Thu thoáng động: Vì sao phải nhắc đến chuyện đó, y… đang trách mình sao? Thế nhưng, bản thân hắn cũng chưa từng hứa với y bất cứ điều gì, chuyện báo ân… đồng ý chữa yêu đan cho y, lại cho y thiên linh địa bảo, là không ai nợ ai nữa. Có điều vì sao, tiểu hồ ly này vẫn cứ thích một cách nồng nhiệt như thế chứ? Không được, thế là vượt quá giới hạn rồi. Trước giờ Thành Dương Mục Thu vẫn luôn không thích sự vật vượt khỏi khống chế của mình, cảm thấy nên chấm dựt chuyện này ở dây thôi, tuyệt đối không thể để mặc cho nó phát triển thêm nữa, thế là xoay người rời đi. Ngay khoảnh khắc tổ tông xoay người lại, Ngân Nhung cảm thấy không khí cũng mát mẻ hơn —— tốt quá rồi, đi nhanh lên đi, chẳng biết hôm qua đã làm bao nhiêu lần rồi nữa, để lại bóng ma quá mạnh mẽ, làm cho Ngân Nhung nhìn thấy hắn là mông lập tức đau lên như phản xạ có điều kiện. Song, Thành Dương Mục Thu đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên đứng lại, đưa lưng về phía Ngân Nhung, thấp giọng nói: “Thi đấu sư môn vẫn còn tiếp tục, vì để giữ công bằng, bản tôn không tiện ở lại trong bí cảnh quá lâu.” Nghĩa bóng: Là có chuyện mới đi, chứ không phải là vì tránh né ngươi. Tuy nhiên chưa kịp chờ cho Ngân Nhung thẩm được ý trên mặt chữ, thì như là hắn đã tự cảm thấy không đúng, giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm: “Ta không cố tình đến để cứu ngươi.” “…” Ngân Nhung nhìn thoáng qua bóng lưng dần xa của hắn, thấy chẳng hiểu gì cả, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ hết sức chuyên chú cột vạt áo lại. Y mặc xong tiết y tiết khố, lại bắt đầu thấy sầu lo về hai bộ pháp y dưới đất —— một bộ là do tổ tông cho y mượn mặt, một bộ là trong lúc hai người họ vận động, thì được dùng để lót nằm —— tuy là hàng thượng hạng không dễ bị bẩn nhung dẫu sao thì cũng dính mùi của hai người. Trải qua một ngày một đêm “tàn phá”, bây giờ ngửi vẫn nghe thấy mùi hương mờ ám nồng đậm. Ngân Nhung phe phẩy vãy đuôi, đến cùng vẫn cất pháp y vào trong lục lạc chứa đồ, phần mình thì dùng lông hồ ly biến ra một bộ thường phục, khoác bên ngoài, rồi thu tai và đuôi hồ ly vào. Sau cùng là lặng lẽ thôi thúc linh lực, kiểm tra yêu đan một lần nữa, kết quả khả quan! Yêu đan đã khôi phục được bảy tám phần rồi, dù không được hoàn chỉnh mười mươi, nhưng đã không cần dùng đến song tu, ké ít dương khí của tổ tong là đủ rồi, thậm chí không ké, thì tự lực tu luyện thêm bốn năm năm gì nữa, là chắc chắn có thể đắp vào được. Hơn nữa yêu đan bây giờ dù còn thiếu một chút mới có thể khôi phục, thì cũng mạnh mẽ hơn viên yêu đan hoàn chỉnh hồi trước rất nhiều! Thật không hổ là Thành Dương lão tổ, tinh khí chính là đủ! Mình có thể được thải bộ hắn, đúng là gặp món hời quá to, đủ để mình khoe cả đời! Ngân Nhung cảm thấy làm hồ ly không thể quá tham lam, không hiểu biết tốt thì thôi, chỉ thiếu một chút thì một chút, so với việc khóc lóc van nài cầu xin tổ tông thưởng thêm một lần song tu, không bằng đi về nhà, chọn thêm mấy thiếu niên lang anh tuấn, từ từ thải bổ tu luyện, tự do tự tại biết chừng nào! Thành Dương lão tổ thuận lợi đi ra bí cảnh, lập tức chạm mặt Trần Hướng Vãn tươi cười gửi lời cảm ơn với mình, nói những lời hay như là “đức hạnh tốt, cứu chúng đệ tử ở trong cơn nguy khốn”… Đã cách nhiều năm rồi, không biết vì sao người này lại đột nhiên bắt đầu thân thiết như vậy, Thành Dương Mục Thu mất kiên nhẫn lắng nghe, trả lời một câu lạnh như băng: “Thấy đệ tử gặp nạn, ra tay giúp đỡ là bổn phận của người làm sư trưởng, có gì phải tán dương?” Trần Hướng Vãn bị hố, song không nổi giận, còn cười cười rất tốt tính, nhìn hắn không nói một lời nào ngồi trở lại bồ đoàn, nhắm mắt điều tức. Thật ra cũng không phải điều tức, trong lòng Thành Dương Mục Thu đang nghĩ: Nên xử trí tiểu hồ ly tinh như thế nào đây? Yêu đan của y hẳn đã khôi phục được xê xích rồi, chờ trả hết nợ nhân quả rồi, nếu như y không chịu đi, thì nên làm thế nào cho phải? Thôi, hắn tìm cho một lý do đàng hoàng: Thái Vi Cảnh lớn như vậy, nuôi thêm một con hồ ly, thì có gì khó đâu? Chỉ cần y chịu an phận thủ thường, trong lòng không mang vọng tưởng nữa, thì mình sẽ nuôi y cả đời, hứa cho y một đời vinh hoa phú quý, bình an trôi chảy, cũng không phải là không thể… Không lâu sau khi Thành Dương lão tổ trở về, cuối cùng Bích Hải Kim Kính cũng trở lại bình thường, các vị chưởng môn, các trưởng lão, đã có thể thông qua tấm gương nhìn thấy tình hình của đệ tử của mình. Bên trong bí cảnh lúc này, tất cả đang tranh đoạt cổ thú. Tuy cổ thú đáng sợ, song vẫn là quái vật cẩn thận dạy dỗ bằng bí dược, cả người nó toàn là bảo vật, nhất là xương thú, là vật liệu luyện thượng hạng. So với rất nhiều cơ duyên chỉ có thể gặp không thể cầu trong bí cảnh, thì cổ thú lại là tài nguyên nhìn thấy được, cho nên tạo ra một hồi tranh đoạt trong các đệ tử vừa thoát được, dễ dàng nhìn thấy cảnh rút xương lột da, đấu pháp cướp giật rầm rộ. Ngân Nhung đi ra khỏi rừng lau Xích Hỏa, thẳng tiến theo hướng Bắc, y nhớ là, hướng Nam là lối vào bí cảnh, bỏ mặc con đường đó đi, cứ nhắm thẳng về hướng, chờ bí cảnh lần thứ hai mở cổng, là có thể đi ra ngoài. Nhưng mà bây giờ không còn bản đồ nữa, nên không thể chọn đường, đành phải dựa vào cảm giác đi lung tung, dù sao thì đi về nơi đông người thì không thể nào sai được. Tính thử, cách thời gian bí cảnh mở ra lần nữa, chỉ còn không đến ba ngày, chắc chắn tất cả mọi người sẽ cùng di chuyển đến lối ra, đến khi đó là có thể tìm được Thanh Điền, Thanh Hiên, Khuê Nhạc, không chừng cả nhóm của La Bắc nữa. Trên đường đi thế mà vẫn thi thoảng gặp được một vài đệ tử Thái Vi Cảnh, nhưng không phải người quen, bởi vì Ngân Nhung cảm giác không lâu sau đó mình cũng sắp đi rồi, nên không chạy qua chào hỏi. Cứ thế từ từ đi, mệt mỏi thì tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, lấy thanh dao khắc mà Hải Trãi tặng ra thưởng thức. Đồ thì đúng là đồ, chẳng những linh khí dồi dào, còn chém sắt như chém bùn, một cây dao điêu khắc nho nhỏ, nhưng có thể nhẹ nhàng cắm vào khoáng thạch cứng rắn ven đường, chỉ tiếc là Ngân Nhung không biết dùng. Y từng thử dùng dao điêu khắc để khắc Niết Bàn Vũ Tuế, nhưng mà, ngoại trừ tước mất một lớp vỏ mỏng bên ngoài ra, thì không có gì thay đổi cả, làm cho Niết Bàn Vũ Tuế tròn trịa bị khắc ra góc cãnh, làm cho Ngân Nhung đau lòng không chịu nổi, từ đó cũng ngừng thử nghiệm. Vốn tưởng rằng vừa đi vừa nghỉ như vậy, có lẽ đi ra bí cảnh một mình, không ngờ rằng sau khoảng chừng hai canh giờ, thì gặp được người quen. “Ngân Nhung!” “Hồ công tử!” Ngân Nhung theo tiếng kêu nhìn lại, tức thì gặp được Thanh Hiên và Thanh Điền. Ngân Nhung cũng hơi kích động: “Không ngờ là được nhìn thấy hai ngươi! Mọi người không sao cả à, tốt quá rồi, Khuê Nhạc đâu?” Thanh Điền: “Không phải thằng nhóc đó nói đi tìm ngươi sao, chẳng biết chạy đi đâu nữa, Phúc Nguyên Động nổi loạn, không ít người tử thương, có một vài thi thể bị vùi lấp bên ngoài cửa động, cũng được đồng môn đưa về an tang, aizz, còn sống là tốt rồi, ủa? Hồ công tử, sao ngươi đi khập khễnh thế, chân bị thương sao? Bị thương do cổ thú sao, ta có một ít thuốc trị thương, có cần bôi thuốc giúp ngươi hay không?” Ngân Nhung thầm nghĩ: Đúng là bị thương, nhưng mà không phải chân, cũng không tiện cho ngươi bôi thuốc. Thế là mập mờ trả lời, sau đó lại nghe thấy “tín đồ trung thực Thành Dương lão tổ” – Thanh Hiên blah blah blah tuyên dương chiến tích của sư tổ nhà mình: Một kiếm chém trên trăm con cổ thú! Chẳng những ba hoa tâng bốc hắn lên đến may, đến ngay cả những người xung quanh —— không cần biết là có quen hay không quen —— thì đều dồn dập biểu thị tán thành: “Triêu Vũ Đạo quân không hổ là đệ nhất đại năng hiện nay!” “Mạnh thật đấy, lúc đó ngài ấy từ trên trời giáng xuống, áo trắng như tuyết, thật sự như là thần tiên giáng lâm!” “…” Nhóm tu sĩ thổi phồng nức nở khen không dứt miệng, lòng sùng bái và cảm kích cuồn cuộn như nước sông, sắp nhấn chìm con người ta, Ngân Nhung lại lặng lẽ bĩu môi: Thì ra chuyện hắn cứu mình, thật sự là tiện tay. Nhưng cũng không cần cố tình nhấn mình như thế đâu chứ, hai người ở cùng với nhau lau như thế rồi, cho dù không kết khế chủ tớ, thì mình cũng là linh sủng của hắn trên danh nghĩa mà, một chút xíu tình cảm cũng không có sao? Vậy thì cũng tổn thương người khác quá rồi. Ngân Nhung thì bởi vì “đi đứng không tiện lợi”, nên đi rất chậm. Thanh Hiên và Thanh Điền đều rất săn sóc cho vết thương của y, không bỏ y ở lại, ba người vừa đi vừa nghỉ thẳng về hướng Bắc, không lâu sau đó, lại bắt gặp một sự kiện náo nhiệt. Đây là “đám đông” mà Ngân Nhung đi cả quãng dài không tìm được, gồm nhiều đệ tử trong các môn phái khác nhau, đứng thành mấy nhóm phân biệt rõ ràng, chính giữa là một đống xương chất chồng như núi. Y phục màu trắng của đệ tử dẫn đầu Thiên Sơn Môn đã bị vết máu nhuộm đỏ, đang tranh luận lý lẽ với người khác: “Đám cổ thú này là do bọn ta cướp được, chỗ này chỉ cần xử lý lột da rút xương, sao lại thành tài nguyên công cộng mà ai ai cũng có tranh giành rồi?” “Trên xương cũng đâu có viết tên Thiên Sơn Môn của các ngươi, tại sao lại không thể cạnh tranh công bằng?” Người nói thế mà là người quen, chính là đệ tử của Huyền Âm Cốc —— là đám người đã cướp Linh Khu Bích Lan với nhóm của Ngân Nhung trước đó. “Mẹ nó, lại là bọn chúng, không phải Huyền Âm Cốc đã tổn thất bốn Đỉnh cao Kim Đan mạnh nhất rồi sao, sao còn dám không biết xấu hổ như vậy?” Thanh Hiên tức giận nói. Thanh Điền: “Ngươi nhìn cho kỹ, có người làm chỗ dựa.” Quả nhiên, một vài đệ tử của Vô Lượng Tông đứng ra nói chuyện cho Huyền Âm Cốc, nếu như nhìn kỹ, sẽ nhận ra rằng, y phục mà bọn họ đang mặc là y phục của đệ tử nội môn Vô Lượng Tông. Thanh Hiên còn nhỏ giọng nói tên của bọn họ: “Diệp Nhĩ và Trịnh Vô Vọng cùng là kỳ tài đời này của Vô Lượng Tông, nghe nói lần này lấy được không ít tài nguyên, là đối thủ cạnh tranh rất mạnh của chúng ta. Dù sao thì cũng chỉ có Thái Vi Cảnh và Vô Lượng Tông giành được hạng đầu, biểu hiện của bọn họ rất quan trọng, thật sự rất mông có thể có người đứng ra dạy dỗ lại bọn chúng.” Ngân Nhung ngạc nhiên nói: “Đấu pháp thất bại cũng sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc trong đánh giá cuối cùng sao? Chẳng phải nói tùy thuộc vào người nào có cơ duyên tương đối tốt để phát xét sao?” “Tiêu chuẩn phán xét của bí cảnh vẫn luôn là một bí mật, nói chung là có liên quan. Cho dù không nhìn cấp bậc trong đánh giá cuối cùng, nhưng bọn họ có thể ăn trái đắng ngay trước mắt tất cả mọi người, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của Vô Lượng Tông,” Thanh Hiên giật dây, “Thanh Điền sư huynh, huynh là kỳ tài của Thái Vi Cảnh chúng ta đời này, đi dạy dỗ bọn chúng đi!” Thanh Điền hơi do dự: “Nhưng bên đối phương đông…” Bây giờ hắn một thân một mình mà dám ra tay nghĩa hiệp, có điều lúc này sư trưởng của các môn phái đều đang theo dõi bên ngoài bí cảnh, hắn không chỉ đại diện cho bản thân, hành hiệp trượng nghĩa không được còn bị treo lên đánh ngược lại, mất là thể diện của Thái Vi Cảnh. Tuy nhiên, luôn có người không trông trước trông sau. “Đúng là thứ nam nhân thối tha không biết ngại, đó không phải ăn cướp trắng trợn sao?” Một giọng nói lanh lảnh vui vẻ vang lên, nhóm Ngân Nhung theo tiếng kêu nhìn lại, không phải là Đại sư tỷ Dao Lạc của Tinh Huy Lâu sao? “Đồ đàn bà, chuyện của nam nhân, các ngươi bớt lo chuyện không đâu đi!” Một đệ tử Huyền Âm Cốc lớn tiếng mắng. Câu chửi đó trực tiếp chọc tổ ong vò vẽ, nhóm nữ tu Tinh Huy Lâu ào ào xông lên. Mười mấy thanh kiếm nhắm thẳng vào đệ tử đó, người đệ tử bị đánh cho tè ra quần, cũng may là có Diệp Nhĩ của Vô Lượng Tông ra tay giúp đỡ, khi được cứu thì trong miệng kẻ đó vẫn còn mắng chửi những lời dơ bẩn: “Đám đàn bà này điên rồi! Ta chỉ nói thật mà thôi, cứ thế mà hợp nhau tấn công, nữ nhân dễ dàng bị cảm xúc chi phối, thật sự không hợp để tu tiên, đáng lý về nhà thêu hoa!” Nhóm tiên tử của Tinh Huy Lâu tử y bồng bềnh, chiến đấu mà như là đang vẽ vậy, trông hết sức thường vui tai vui mắt, nghe những lời ô ngôn uế ngữ đó khiến cho người ta cảm thấy phát ngán. Ngân Nhung trốn trong đám người cao giọng nói: “Câm miệng đi cái đồ lùn xấu xí, sư phụ ta nói, nam nhân càng xấu càng không có bản lĩnh thì mới càng ác cảm với cô nương xinh đẹp, xem ra là thật rồi! Kẻ có thể nói ra được lời khó nghe như vậy, quả nhiên là rất xấu xí, đã thế còn lùn, thân thủ lại tệ nữa!” “Ngươi là ai?! Có dám đứng ra hay không?” Ngân Nhung trốn phía sau Thanh Điền: “Không dám! Nói một câu công đạo mà thôi, ta không thèm đánh nhau với ngươi đâu!” Thanh Điền lại không đàng hoàng che chở phía trước Ngân Nhung, hắn trầm giọng nói: “Ngay cả cô nương của Tinh Huy Lâu cũng có thể gặp chuyện bất bình, nếu như ta còn trông trước trông sau làm rùa đen rút đầu, trái lại hổ thẹn với sư môn. Thanh Hiên, ngươi chăm sóc cho Hồ công tử, ta đi giúp các cô nương một tay!” Hai người đều hiểu nhầm chân Ngân Nhung bị thương, nên theo bản năng chăm sóc cho y nhiều hơn một chút. Song Ngân Nhung chỉ là không muốn gây thêm chuyện mà thôi, chẳng những y không bị thương, mà còn cảm thấy sau khi trải qua lần thải bổ này, cùng với sự khôi phục của yêu đan, linh lực trong cơ thể y tinh khiết hồn hậu, tu vi càng lên một bước cao hơn, không cần người bảo vệ. Mặc dù Thanh Hiên có lòng bảo vệ y, nhưng mà tu vi chỉ tầm tầm, không thể cản được tập kích đột ngột. Đệ tử Huyền Âm Cốc mới vừa bị Ngân Nhung chửi đó rút mình ra khỏi chiến cuộc, vút người nhào đến, mũi kiếm nhắm thẳng vào Ngân Nhung! “Thì ra là ngươi! Hồ ly tinh bị chủ tử ghét bỏ, chỉ bằng thứ gối thêu hoa như ngươi, còn dám cười nhạo người khác học nghệ không tinh?” Cùng lúc đó, Đại sư tỷ Dao Lạc của Tinh Huy Lâu chú ý biến cố bên này, theo sát phía sau, Trịnh Vô Vọng của Vô Lượng Tông đang đối chiến với Dao Lạc cũng xách kiếm đuổi theo, ngay cả Diệp Nhĩ cũng nhạy cảm theo sát! Chỉ trong thoáng chốc, trọng tâm cuộc chiến lại chuyển sang bên cạnh Ngân Nhung! Thanh Hiên làm sao có ngăn được, sớm đã bị kiếm khí của Trịnh Vô Vọng hất bay,còn Dao Lạc vì muốn bảo vệ Ngân Nhung, lại bị Diệp Nhĩ làm bị thương, chuyện nói ra thì phức tạp, thực chất chỉ xảy ra trong chốc lát. Ngay khoảnh khắc đó, Ngân Nhung bất chợt nhớ lại hình ảnh Dao Lạc ôm nguyên hình của mình vuốt lông, còn đút cho mình ăn rất nhiều đồ ăn vặt vừa ngọt vừa thơm, bây giờ đến bảo vệ mình, rõ ràng không quen không biết… Tiểu tỷ tỷ tốt như vậy, lại bị người tổn thương. Hành động của Ngân Nhung nhanh hơn lý trí, khi ý thức được lúc mình ra tay thì hai đệ tử ưu tú nhất của Vô Lượng Tông là Diệp Nhĩ và Trịnh Vô Vọng đã thổ huyết ngã xuống đất, càng khỏi nói đám hỗn tạp Huyền Âm Cốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]