Mị yêu có vẻ ngoài dã lệ quyến rũ, mái tóc đen dài che lại thân thể trần trụi trắng như tuyết, trên đỉnh đầu là một đôi tai hồ ly màu đỏ thẫm, cái đuôi to lông xù vòng lên chắn trước người, đôi chân dài nửa chặn nửa che ngồi xếp bằng.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Cảnh Sầm không biết nên đặt tầm mắt của mình ở đâu, lạnh lùng nói, “Còn không mau buông sư tôn của ta ra!”
Ngân Nhung ngơ ngác: “Sư tôn?!”
Sư tôn gì cơ? Lô đỉnh nhà mình thế mà lại là là sư tôn của vị Tiên tôn này sao??? Hắn lợi hại thế sao? Không đúng, người này không phải là kẻ thù của hắn sao?
Tong lúc y còn đang ngơ ngác, người đang hôn mê trong lòng đã bị kéo đi, Cảnh Sầm còn săn sóc phủ thêm ngoại bào của mình. Ngân Nhung còn chưa kịp đuổi theo, đã bị một thanh kiếm chỉ thẳng vào yết hầu.
Cảnh Sầm một tay đỡ Thành Dương Mục Thu, một tay cầm kiếm chỉ Ngân Nhung, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói như hàn băng được tôi luyện, “Cuối cùng là ngươi đã làm gì với ngài ấy?”
Thôi, cứ đánh cược một phe.
Ngân Nhung hô to: “Là ta cứu hắn! Hắn là…”
Bốn chữ “Đạo lữ của ta” còn không ra khỏi miệng, lũy tường bằng gạch đằng sau lưng đột nhiên phát ra tiếng vỡ kinh thiên động địa, vô số cành liễu từ trong hốc tường chui ra, không tiếng động gói Ngân Nhung lại, lôi ra bên ngoài.
Cảnh Sầm đỡ sư tôn, không tiện truy đuổi, nhưng các đệ tử của Thái Vi Cảnh cảm nhận được khác thường, nối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/426936/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.