Cách đó không lâu Thành Dương Mục Thu vừa bị lôi kiếp đánh, áo bào trên người đã nát thành vải rách, có thể kéo ra rất dễ dàng. Ngân Nhung theo thói quen vòng đuôi ra trước người che chắn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trong một thất tối tăm u ám, chắc là lô đỉnh của mình cũng không nhìn thấy rõ, với cả hai người đã từng lõa lồ trước mặt nhau rất nhiều lần, có gì mà chưa từng thấy đâu? Bèn thoải mái buông đuôi.
Sau đó cái đuôi lông xù sầu não ngoắt qua ngoắt lại —— Thành Dương Mục Thu đã bị thương thành như thế này rồi, tất nhiên là không thể làm chủ trong chuyện song tu như trước đây nữa.
Ngân Nhung tu tập mị thuật từ nhỏ, làm cho một người gần sắp chết trở nên hưng phấn, thật ra không phải là việc khó, khó là, với “thiên phú dị bẩm” của lô đỉnh nhà mình, lần nào cũng làm y đau đến run run rẩy rẩy. Bây giờ bảo mình phải tự chịu đau mà lên, thật sự khiến cho người ta muốn bỏ cuộc nửa đường.
Nhưng lúc này mạng người quan trọng, không phải thời điểm để bối rối, cắn răng nhắm mắt cũng phải lên.
Ngân Nhung thở ra một hơi, dạng chân ngồi lên hông Thành Dương Mục Thu.
Hông thanh niên mảnh khảnh cường tráng, đường nét hông eo rõ ràng. Trong bóng đêm, Thành Dương Mục Thu chỉ cảm thấy có một làn hương lành lạnh quen thuộc phả vào mặt, mùi hương như ô mai lạnh, nhưng lại như ngọn lửa cháy hừng hực đốt nóng hắn, gần như cùng lúc đó, bên trong đan điền cũng cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/426935/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.