Không biết sao, Thành Dương Mục Thu không khỏi thấy chột dạ, phản ứng đầu tiên đó là giấu nhẫn đi. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Đông Liễu hào hứng đi đến, nắm lấy cổ tay đang bị thương của hắn, than thở: “Chất lượng của cái này tốt thật!” 
“Chế tác này, chất liệu này, hoa văn này… ai, sao lại thấy hơi giống với lục lạc của tiểu Ngân Nhung nhỉ?” Đông Liễu ngạc nhiên nói. 
Không đề cập đến thì thôi, nếu đã nói rồi thì Ngân Nhung cũng không nhịn được tò mò bước lên xem thử. 
Nhưng nhìn thấy thiếu niên ghé người sang, một người đang trọng thương như Thành Dương Mục Thu, không biết lấy sức từ đâu ra, bỗng nhiên giật tay tránh khỏi tay Đông Liễu, đồng thời nhanh chóng nhẩm niệm “Thanh Tâm chú” —— ngay cả tên mình mà hắn cũng không nhớ được, nhưng trong lúc nóng lòng lại đọc “Thanh Tâm chú” rất lưu loát, đầy đủ. 
“Tên hậu sinh này, sao hẹp hòi thế,” Đông Liễu cũng bắt đầu giở tính bướng bỉnh lên, lằng nhà lằng nhằng túm Thành Dương Mục Thu, sau mấy hồi qua lại, cuối cùng kéo cổ tay của hắn ra ngoài, đưa cho đồ đệ mình xem thử, còn không quên chế nhạo, “Lão nhân gia ta xem bệnh cho ngươi, là vì tiểu đồ đệ bảo bối của lão tử, chẳng lẽ lại đi cướp đồ của ngươi lấy làm phí khám bệnh à? Sao phải bủn xỉn như thế!” 
Thành Dương Mục Thu thả lòng mình hơi thở dốc, không nói chuyện, sự chú ý của Ngân Nhung chỉ tập trung vào chiếc nhẫn: “Trước đó không để ý, giờ nhìn mới thấy thật sự rất giống! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/426919/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.