Thành Dương Mục Thu ôm hồ ly của mình, vừa thấy đáng yêu vừa thấy buồn cười, vuốt cái tai hồ ly to to mềm mềm của y: “Gặp ác mộng?” 
Ngân Nhung vẫn chôn đầu như cũ: “Hức.” 
Thành Dương Mục Thu tiếp tục vuốt lông cho y: “Tiên phảng mà ngươi muốn, ba ngày sau có thể đưa đến…” 
Cục lông trong ngực chợt hóa thành hình dạng thiếu niên, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, tấm áo lông đỏ dày nặng cũng đã đổi thành áo sa mỏng manh mềm mại, mang đến cảm giác càng gần với lông tơ của Ngân Nhung, phút chốc ôn hương nhuyễn ngọc bỗng ngập trong cõi lòng. 
Thiếu niên tai hồ ly không còn sự kiêu ngạo trước đó nữa, thấp giọng nói: “Thật ra không cần tiên phảng, ta nói đùa.” 
Thành Dương Mục Thu lại kiên trì: “Chuyện ta đã hứa với ngươi thì tất nhiên ta sẽ làm được, ngươi sợ ta nuốt lời sao?” 
“Ta không có ý đó.” Ngân Nhung cúi đầu, dường như rất ỷ lại, núp trong lồng ngực Thành Dương Mục Thu, “Ta chỉ là… chưởng môn ca ca, ta muốn hỏi ngươi cái này.” 
“Được, ngươi hỏi đi.” 
“Nếu như…” 
Nhưng Ngân Nhung nín nhịn cả buổi, vẫn không nói ra được đoạn sau, mãi đến khi Thành Dương Mục Thu biến ra một cây lược ngọc không biết ở đâu ra, cầm một lọn tóc dài của Ngân Nhung lên, từ từ chải. 
Có làn gió mềm mại thổi vào từ cửa sổ nửa mờ, sợi tóc bị thổi bay bay, lược không cẩn thận đụng vào tai hồ ly xù lông trên đỉnh đầu y. Ngân Nhung nhạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/3142486/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.