Đông Liễu Đạo quân không còn cả lòng dạ đi đánh bạc nữa, đứng ngoài cửa thấp thỏm bồi hồi. Lúc này, ở trong nhà, vị đồ đệ mà ông một tay nuôi nấng đang nằm trên giường, vênh mặt hất hàm sai khiến ra điều kiện với Thành Dương lão tổ mà ông e dè không thôi: “Nếu nhất định phải về Thái Vi Cảnh thì cũng không phải không được, nhưng không thể ở lại quá lâu được, cùng ngươi một quãng thời gian, rồi ta phải về trấn Tỳ Bà dưỡng lão.” 
Tất nhiên là Thành Dương Mục Thu không muốn thả tiểu hồ ly tinh về “dưỡng lão” một mình, song ngoài miệng vẫn đồng ý —— trước tiên dụ dỗ mang người về, rồi dùng cơm ngon áo đẹp cung dưỡng, chắc là sẽ vui quên cả trời đất ngay thôi. 
Thực ra thì Ngân Nhung cũng chỉ thả con săn sắt bắt con cá rô, quan trọng nhất vẫn là câu hỏi cuối cùng: “Còn nữa, lấy thân phận gì trở về? Linh sủng của ngươi sao?” 
Thành Dương Mục Thu biết Ngân Nhung ghét làm linh sủng đến mức nào, vội lên tiếng: “Đương nhiên là không rồi!” 
Ngân Nhung làm bộ không thèm để ý, lại lặng lẽ vẫy đuôi: “Vậy thì thân phận gì? Ta chẳng qua chỉ là một con mị yêu nhỏ nhoi, đã pháp lực thấp kém thì thôi đi, danh tiếng mị yêu lại còn không tốt, không gánh nổi cái danh thượng khách của Thái Vi Cảnh đường đường đâu. Danh không chính ngôn không thuận, quay lại chẳng phải để người ta khinh khi hay sao, đám đồ tử đồ tôn của người đồn đại sau lưng, nói ta là luyến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/3142484/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.