Sau khi Ngân Nhung nghe tiểu nhị nói liên miên xong, thì ngạc nhiên không ít. Hồ ly nằm nhoài người dưới tàng cây hải đường, gối cái đầu nhỏ lên một tảng đá, cái đuôi to cuốn lên, cục mình thành một cục lông mềm mại bông xù. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại từng cảnh sau khi gặp Thành Dương Mục Thu trong mấy ngày nay. 
Hắn nói chuyện với Trần Hướng Vãn không hợp, hoàn toàn chẳng có giao lưu qua lại gì. 
Hắn không muốn ở cùng với đạo lữ trước đây, thà nằm dưới đất cũng muốn chen chung một phòng với mình. 
Hắn từng nhấn mạnh rằng mình đến đây không phải là vì Trần Hướng Vãn, song lại nói rõ rằng mình đến để tìm người. 
Thậm chí hắn còn hỏi mình, có muốn song tu, bổ khuyết yêu đan hay không. 
Hắn còn dậy sớm nấu cháo thịt cho mình. 
… 
Sự thật đã rất rõ ràng, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút, sẽ lập tức có thể nhận ra được đầu mối. 
Thế nhưng trước giờ Ngân Nhung hoàn toàn không nghĩ đến góc độ đó, nên giờ được một bát cháo của tiểu nhị nhắc nhở, mới phát hiện ra, tuy ngoài miệng tổ tông không nói ra, song ý định đã tỏ tường. 
Mình rời đi rồi, hắn mới nhận ra điểm tốt của mình, nên ân hận vì lúc đầu đã làm sai, cố tình đến tìm mình quay về? 
Hay là, lão gà tơ hơn năm trăm tuổi, ăn ngon bén mùi, luyến sủng bỏ chạy, gối đơn khó ngủ? 
Ngân Nhung giật cái tai hồ ly mềm mại, phẩy rớt hai cánh hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/3142451/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.