Đúng là lúc này trong núi đã dậy lên một lớp sương mù rất mỏng, có hơi lạnh thật, nhưng mà ngay cái khoảnh khắc mà Ngân Nhung được cái áo bào đó phủ lên, lập tức có một lớp mồ hôi mỏng ứa ra, sợ rén. 
Có một thoáng chốc, y đã tưởng rằng Thành Dương Mục Thu định ghìm chết mình. 
“Tiên, Tiên tôn, ” Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, “Ta không lạnh.” 
Thành Dương Mục Thu kiên trì: “Mặc vào.” 
“…” Ngân Nhung vẫn không thể hiểu được tổ tông đang làm trò gì, ngọ ngoạy, “Bẩm sinh ta sợ nóng, không sợ lạnh.” 
Thành Dương Mục Thu kiên trì như trước: “Lạnh, mặc vào.” 
Ngân Nhung: “…” Thôi vậy. 
Tổ tông nói lạnh, vậy thì lạnh, dù sao thì mình cũng không dám cãi. 
Đợi đến lúc Trần Hướng Vãn đi đến thì đã nhìn thấy Ngân Nhung khoác pháp bào màu đen của Thành Dương Mục Thu. Cái áo choàng đó so với y mà nói thì quá rộng, Ngân Nhung vẻ mặt ngơ ngác, đôi tai hồ ly bông bông xù xù trên đỉnh đầu cũng vội vã sợ hãi cụp về sau, trông rất đáng thương. 
Phản ứng đầu tiên của Trần Hướng Vãn là: “Mục Thu lại bắt nạt ngươi nữa rồi?” 
Thành Dương Mục Thu: “…” 
Ngân Nhung sợ tổ tông tức giận, nhanh chóng nhắm mắt nói: “Hơi lạnh, nên ta mượn áo bào của Tiên tôn mặc.” 
Quả nhiên đã vuốt lông lão tổ thành công, hắn vốn đã cao, lại còn đứng trên dốc cao của sườn núi, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống… áo bào trong tay Trần Hướng Vãn, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-xu-thi-co-y-do-xau-gi-dau/3142449/chuong-60.html