Chương trước
Chương sau
Nữ nhân Trung Quốc họ Đường kia, so với Bin Laden còn muốn giảo hoạt hơn. Hơn nữa nghe nói cuối những năm 90, nữ nhân này tại Indonesia một hơi ám sát hơn mười vị thủ lãnh quân đội của chúng ta đóng tại Đông Nam Á, thượng cấp cũng đã bố trí không biết bao nhiêu lần vây bắt hoặc ám sát nàng ta, đều không động tới được dù chỉ một cọng lông, lần này chúng ta nếu bắn hoặc giết được nàng ta, thì thật sự là Thượng Đế đã nghĩ đến chúng ta".
Hai người da trắng cao lớn ngụy trang thành thuyền viên ở trong phòng điều khiển này, cả người cường tráng, trong mắt mười phần thần khí, cơ ngực cơ bụng gồ lên giống như là những khối thép vậy.
Hai người da trắng này, xem ra sức lực vô cùng mạnh mẽ.
"Nói thật ra, luận về quyền cước, Trung Quốc cùng Nhật Bản là hai dân tộc cường đại cùng thần bí nhất, người của hai dân tộc này trong cơ thể dường như ẩn chứa lực lượng thần bí" Người tên là Smith dùng ngón tay cái vuốt vuốt cái mũi ưng của mình.
"Chúng ta là người da trắng, từ khi sinh ra đã có thể chất cường tráng, so với dân da vàng Đông Á thì cao lớn hơn nhiều, nếu có thể hôm nay ta cũng muốn cùng nữ nhân họ Đường kia đánh giá một chút".
Một người da trắng khác thì xoa xoa nắm tay của mình, cả cơ thể như nảy lên, gân cốt vang lên những tiếng lắc rắc. xem tại TruyenFull.vn
"Tốt, có cơ hội, chỉ cần cô ta lên đây, chúng ta khẳng định có thể khống chế được cục diện. Đến lúc đó, ngươi muốn đánh giá như thế nào cũng được".
"Khẳng định rồi, Morgan. Chúng ta có ba mươi người, đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của hải quân lục chiến, lại được trang bị hỏa lực hạng nhất, trong nước cũng có mai phục, chỉ cần nữ nhân họ Đường kia lên du thuyền thì cho dù cô ta có cánh cũng khó mà bay thoát".
Trong khi Smith cùng Morgan hai tên da trắng này đang nói nhảm ở trên thuyền, đợi Đường Tử Trần cùng Vương Siêu chui đầu vô lưới. Những làm sao ngờ được hai tỷ đệ lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, lúc này đang bình yên ở trong một căn biệt thự hào hoa ở gần cửa biển Hán Giang, nhấm nháp hương trà nồng đậm, hơn nữa bọn họ thông qua bức tường thủy tinh mà nhìn ra chiế du thuyền ở xa xa trên biển.
Một cái ấm đất nhỏ màu hồng đang ở trên một cái bàn bát tiên ở giữa phòng, phía dưới là lửa cháy bừng bừng, hơi bước lan tỏa.
Hương trà bay khắp cả căn phòng.
Đường Tử Trần cùng Vương Siêu ngồi ở hai bên bàn, đều đang tự bày ra một bộ trà cụ (đồ uống trà) tinh xảo.
"Bộ trà cụ này, đệ cũng thấy Trần Ngả Dương có. Làm sao lại ở trong tay tỷ tỷ?" Vương Siêu nhắc tới cái ấm, Đường Tử Trần cũng tự rót một ly, tinh tế nhấp một ngụm, sau đó nghịch nghịch bộ trà cụ trong tay.
"Tỷ cảm thấy nó tốt nên mượn đem tới đây" Đường Tử Trần ngữ khí thật giống như đồ của cả thiên hạ, chỉ cần nàng muốn thì không thể không có được.
"Tỷ tỷ, tỷ một khi cảm giác được nguy hiểm, có người ở trên du thuyền của Trần Ngả Dương mai phục chúng ta, vậy khẳng định là ở trên bờ cũng có bố trí. Chúng ta ở trong này có thể không được an toàn" Ánh mắt của Vương Siêu thủy chung vẫn không rời khỏi mặt Đường Tử Trần, giống như là vĩnh viễn cũng xem không đủ vậy.
"Đây là nhà một thủ lãnh chính trị của Âu Minh (Liên minh châu Âu) tại Hàn Quốc, về vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng" Đường Tử Trần chầm chậm thổi thổi nước trà.
"Tỷ tỷ, tỷ cùng Âu Minh có quan hệ gì?" Vương Siêu đột nhiên nghĩ đến, bản thân cũng từng bởi vì có quan hệ với Đường Tử Trần nên bị rất nhiều người hiểu lầm là gián điệp của Âu Minh.
"Cũng không có quan hệ gì, Liên minh chính trị kinh tế tiền tệ châu Âu, thật ra là một đoàn thể tán loạn, tỷ chẳng qua từng giúp một số tập đoàn lớn của mấy quốc gia trong đó, có một thời gian tại Phi châu huấn luyện lính đánh thuê, sau đó âm thầm mua chuộc bồi dưỡng một số cao quan, chỉ là lợi dụng nhau mà thôi".
"Còn quan hệ của tỷ tỷ với Hồng Môn?" Vương Siêu tiếp tục hỏi, cũng không có cố kỵ. Bởi vì trong lòng hắn, Đường Tử Trần chính là người thân nhất.
"Tỷ trước kia cũng là người của Hồng Môn" Đường Tử Trần lại nhấp một ngụm trà, cuối những năm 90, vô luận là Âu Mỹ, hay là Đông Nam Á, làn sóng bài trừ người Hoa dâng cao, làm cho người Hoa ở hải ngoại lúc nào cũng căng thẳng, như là miếng băng mỏng vậy. Hơn nữa năm 98, trận đại loạn kia tại Indonesia, bản thân tỷ đã từng trải qua. Khi đó tỷ cũng chỉ lớn hơn đệ chừng vài tuổi, công phu cũng chưa giỏi được như đệ hiện nay. Tổng hội Hồng Môn thế giới phái chúng ta đến ám sát một số thủ lãnh quân sự của một số quốc gia phương Tây đã phát động bạo loạn, cùng với các thủ lãnh nội địa. Tỷ lần đó liên tiếp ám sát hơn mười thủ lãnh quân sự, nên đã bị chú ý đến".
Đường Tử Trần chậm rãi nói, ánh mắt như mây như khói, giống như đang lâm vào trong hồi ức, từng từ từng từ một từ miệng nàng nói ra, tuy bình thản, nhưng Vương Siêu lại nghe ra trong đó ẩn chứa nhiều việc kinh tâm động phách.
Hồng Môn ám sát cũng là chuyện đã lâu rồi.
Đồng Minh Hội thời Tôn Trung Sơn đích, đệ tử Hồng Môn không biết đã ám sát bao nhiêu Mãn Thanh.
Vương Siêu cũng biết, những người mà Đường Tử Trần nói chính là dân bản xứ Indonesia. Người Hoa sau khi di cư qua đây, cần cù lao động nên phát tài, bọn họ lại cực kỳ ghen tị, nghĩ rằng người Hoa chiếm hết không gian sinh tồn của họ, vì thế mấy dân bản xứ này thường xuyên nhằm vào người Hoa mà tiến hành đánh đập, chiến đoạt, cưỡng gian, phân thây, không chuyện ác nào mà không làm, cho đến cuối những năm chín mươi, dưới sự kích động của một số quốc gia phương Tây, đã bùng nổ bạo loạn giết hại.
Tôn chỉ của Hồng môn là đoàn kết người Hoa, không để người ngoài làm nhục.
Bạo loạn lớn như vậy cũng chỉ nhằm vào người Hoa mà giết hại, năm 1992 tại Honolulu của Mỹ thành lập Hồng Môn Tổng hội thế giới, vốn là để thành lập một đoàn thể những người Hoa ở nước ngoài, tự nhiên sẽ không thể không để ý tới, đã phái cao thủ tiến hành ám sát, đó cũng là chuyện dĩ nhiên.
Vương Siêu ngẫm lại, mình ở tại quốc nội tuy trải qua rất nhiều chuyện, giao đấu sinh tử, nhưng đại đa số đều là lôi đài luận võ, hoặc là quyền sư giao đấu, còn xông pha chiến loạn giống như Đường Tử Trần, qua mưa bom bão đạn, nhiều lần ám sát thủ lĩnh quân đội cửu tử nhất sinh, cho tới bây giờ cũng chưa từng có.
So sánh kinh nghiệm của hai người, quyền pháp của Vương Siêu thủy chung vẫn chưa bằng được với tỷ tỷ.
Đường Tử Trần đối với quyền thuật có được thành tựu như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên.
"Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Kinh Kha thứ tần, Niếp Chánh kích Hàn, thực sự là sảng khoái" Vương Siêu thì thầm tự nói, nghĩ mình ở tại quốc nội, gia nhập quân đội, làm gì cũng phải bảo toàn đại cục, không thể tùy ý thích, thật trong lòng cũng hết sức khó chịu.
"Đệ đệ, đệ so sánh ra cũng không sai, đệ giết chẳng qua cũng chỉ là một lũ heo chó mà thôi" Đường Tử Trần cau cau mày.
"May là, những năm gần đây, nước ta địa vị cũng tăng trưởng, người Hoa ở hải ngoại ngày càng tốt hơn. Nhưng chính vì vậy mà Hồng Môn mấy năm trước, đã bắt đầu mất đoàn kết, nội đấu rất nhiều, tỷ đành phải thoát ly ra ngoài".
Đường Tử Trần lắc đầu thở dài: "Khi chống ngoại địch thì đồng tâm hiệp lực, sau khi hòa bình lại bắt đầu nội đấu. Đây là việc từ xưa tới nay cũng khó tránh, thần tiên cũng không có biện pháp. Tỷ đệ chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện quyền pháp cùng quyền sư đi".
"Quyền sư ở hải ngoại, so với quyền sư ở quốc nội, trình độ chỉnh thể cao hơn không chỉ một bậc. Đây không chỉ đơn giản là thất truyền, mà chính là áp lực sinh tồn" Vương Siêu cũng từng ngẫu nhiên cùng Liêu Tuấn Hoa nói qua vấn đề này: "Đệ nhớ Liêu Tuấn Hoa từng nói qua, khi hắn tại Mỹ đi học, đá con nít cũng phải biết vài ngón, bằng không sẽ bị người da trắng, da đen ở bên đó trấn lột cướp đoạt, hơn nữa con gái có tám chín phần sẽ bị cưỡng gian. Có lúc, cả phương Tây đều chĩa mũi dùi vào người Hoa".
"Liêu Tuấn Hoa biết người Hoa ở hải ngoại sinh tồn gian nan như thế nào, hơn nữa khi hắn gia nhập Hồng Môn, quyền pháp cũng đã đến Hóa kình, là cao thủ khó được, người như vậy rất khó kiếm. Nếu hắn có địa vị ở Trung ương, tỷ đệ chúng ta cũng nên hợp tác với hắn" Đường Tử Trần nói.
"Quyền sư người Hoa ở hải ngoại, thực sự là cao minh hơn quốc nội nhiều, áp lực càng lớn, thành tựu cũng càng nhanh. Chẳng qua nhân vật như tỷ, còn có ai không?" Vương Siêu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
"Có thể có, cũng có thể không. Như tỷ trong giới võ thuật ở hải ngoại, thật ra cũng không nổi danh. Đại đa số đều không biết tỷ" Đường Tử Trần cười cười: "Tiểu đệ, quyền pháp của đệ thật ra cũng không thua kém tỷ, chỉ là kém một chút Chí thành chi đạo mà thôi, Bát quái ma chưởng đại suất bi thủ của đệ, luận về cương mãnh, tỷ đã đụng qua vô số quyền sư, xem ra cũng không thể so với đệ. Nói cứng một câu, tiểu đệ là thiên hạ đệ nhất, thật ra cũng không sai biệt mấy".
Nói đến quyền pháp, Vương Siêu mấy năm nay, bản thân cũng có sự giải thích, cũng không còn là thiếu niên ngơ ngác như năm đó.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Đường Tử Trần, làn da mịn màng, cùng với hương thơm nhè nhẹ trên người nàng, Vương Siêu trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác xúc động, muốn đem tỷ tỷ này kéo vào trong lòng, thân thiết một chút, hôn một cái.
Nhưng Đường Tử Trần năm đó là sư phụ tỷ tỷ uy nghiêm, vẫn tồn tại thâm căn cố đế trong lòng hắn, hơn nữa hắn cũng đã là võ học đại tông sư, cũng không xúc động ngây ngô như thời thiếu niên nữa, cũng có lí trí của riêng mình.
Vì thế sự xúc động trong lòng hắn chợt lóe lên, rồi sau đó đã bị áp chế đi, chỉ như chớp lóe mà thôi.
Nhưng, loại xúc động này tuy bị áp chế đi, nhưng trong nháy mắt, lại ngo ngoe muốn trỗi dậy, thật giống như lửa thiêu dập không dứt, gió xuân thổi qua lại bùng lên. Vương Siêu cảm thấy bản thân có chút thất thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.