Chương trước
Chương sau
Vĩnh Tiểu Long tuy võ công cao cường, nhưng luận về cốt khí, vẫn không thể được như đại tướng giữa trận trúng tên vào mắt, liền nhổ ra nuốt trọng luôn (Hình như là Hạ Hầu Đôn trong Tam Quốc thì phải).
Hắn nằm trên mặt đất, cơ thịt trên mặt co rút, trong hốc mắt máu đã ngừng chảy, lổ tai đang không ngừng nhích động, bộ dáng hết sức khủng bố, hoàn toàn không còn chút uy phong cùng khí phách như lần đầu tiên gặp Vương Siêu tại học viêhn quân sự dã chiến, cũng không còn diện mạo như hòa thượng Vô Hoa.
Trong Thiếu Lâm quyền kinh câu đầu tiên chính là "Nhãn vi thân vương, nhĩ vi thân chi suất", trong Thiếu Lâm quyền pháp cũng có rất nhiều phương pháp rèn luyện mắt. Tuy Vĩnh Tiểu Long võ công xuất thần nhập hóa, không có mắt, cũng có thể nghe tiếng gió, dùng cảm giác mà đối phó với kẻ địch, nhưng đối với người luyện võ cao minh, cũng có rất nhiều phương pháp để mê hoặc lỗ tai, "Tai nghe là giả, mắt thấy mới thật " tám chữ này, cũng được dùng trong quyền thuật.
Cho nên hiện tại Vĩnh Tiểu Long cho dù khỏe lại, công phu cũng đã bị phế đi quá nửa, so với "Tiểu vũ thần" Chu Bỉnh Lâm cũng không hơn gì.
Vương Siêu nhìn thấy hòa thượng này, trong lòng cũng không chút vui sướng gì.
Mặc dù khi ở trong học viên quân sự, hắn có tâm tư phế đi Vĩnh Tiểu Long, nhưng lúc đó còn ở trong tổ chức, cường địch trùng trùng, cả ngày đều như đứng trên miếng băng mỏng, không thể không làm như vậy.
Chẳng qua hắn hiện tại đã thoát ly khỏi tổ chức, cũng không còn tâm tư đối phó với Vĩnh Tiểu Long. xem tại TruyenFull.vn
Vừa mới động thủ, giao đấu với cao thủ, thế như chỉ mành treo chuông.
Không thể không nói, công phu của Vương Siêu thật sự rất là tinh thuần, hư hư thực thực, sát chiêu liên tục xuất ra, đòn cuối cùng Hầu hình nhiễu thân đoạt nhãn, Vĩnh Tiểu Long có thể giữ được tính mạng, cũng đã là không tệ rồi.
"Bọn họ cũng không đem hòa thượng này đi, thật cũng sợ hắn sống, hơn nữa thân thủ vẫn còn, cũng không dể khống chế, cho nên chỉ mang xác chết đi, để cho hắn tự sinh tự diệt".
Đường Tử Trần lắc lắc đầu, "Chúng ta cũng đi thôi. Công phu của hắn cũng đã luyện đến nơi đến chốn, tố chất thân thể tốt, với chút thương tích ấy cũng không thể mất mạng, chẳng qua về sau chỉ có thể ở tại Thiếu Lâm tự làm một hòa thượng chân chính, dạy dỗ đồ đệ".
Hai tỷ đệ vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi rừng cây, dọc theo Hán Giang chậm rãi mà rảo bước, trăng cũng đã lên tỏa sáng khắp mặt đất, ý cảnh phiêu dật thanh đạm khó tả thành lời.
Vương Siêu ánh mắt rất chờ mong, rất có thần thái, thật giống như là một đứa nhỏ đã làm xong bài tập về nhà, đã có thể thoải mái vui đùa: "Trần tỷ, chúng ta hiện tại đi nơi nào đây?"
"Đệ trước tiên đi gặp đồ đệ mới thu của đệ một chút, hỏi xem bọn họ muốn ra sao? Dù sao học công phu mà không có người chỉ dạy, về sau luyện cũng không thể đến nơi đến chốn, khod mà thành danh được" Đường Tử Trần cười cười.
Vương Siêu cau mày: "Không được, đệ hiện tại…"
"Thượng cấp của đệ hiện tại khẳng định là sẽ gán cho đệ tội phản quốc, cũng sẽ liên lụy đến Liêu Tuấn Hoa. Nếu ta đoán không sai thì bọn họ hiện tại cũng đã bắt đầu thêu dệt tội danh, chuẩn bị một loạt thủ đoạn" Đường Tử Trần phất tay: "Chẳng qua đệ cũng không cần lo việc có nước mà không thể về, Liêu Tuấn Hoa dễ dàng đối phó như vậy sao? Hắn cùng đệ hợp tác quá nửa là do bội phục quyền pháp của đệ, còn lại là cũng muốn lôi kéo tỷ ra".
Vương Siêu ngẩn ra: "Trần ty, chẳng lẽ tỷ cũng biết thế lực của Liêu Tuấn Hoa?"
"Tỷ đương nhiên là biết" Đường Tử Trần nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời: "Lòng người hiểm ác như gió cửu u vậy. Đệ đệ, đệ một lòng tinh tu quyền thuật, nghiên cứu võ công, làm sao biết đwocj thế đạo phức tạp, từ khi biết tin tức đệ nổi danh, tỷ liền lo lắng đệ ở tại quốc nội, nếu có tỷ bên cạnh, vô luận gặp nguy hiểm gì, tỷ cũng có thể bảo vệ được, nhưng đệ lại không có ở bên cạnh tỷ, tỷ cũng không có biện pháp".
"Bảo hộ ta" Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần dưới ánh trăng chiếu rọi, xinh đẹp tuyệt luân, khí chất siêu nhiên, không khỏi liếm môi một cái: "Tỷ tỷ, với năng lực của ta hiện tại, có thể giúp đỡ cho tỷ, cũng không cần tỷ bảo hộ".
"Đệ kim đan đã thành, nhưng vẫn chưa đột phá được tầng cuối cùng, đến mức chí đạo hợp chân không thấy không nghe mà cảm nhận được sự nguy hiểm" Đường Tử Trần nói: "Hiện tại là thời đại của súng đạn, chúng ta luyện quyền nếu không tới tầng này, cũng không thể tứ vô kiêng kị được. Vô luận thân thủ có cao bao nhiêu, cũng khó có thể an toàn mãi được".
Đối với lời của Đường Tử Trần, Vương Siêu thật ra cũng đã hiểu.
Hắn hiện tại thân pháp tuy hanh nhẹn, vô luận bị ngắm bắn bao nhiêu cũng có thể tránh né. Nhưng nếu hơn mười người, lấy hỏa lực cường đại cùng xông lên, dùng hỏa tiển bức bách hắn vào một góc mà bắn loạn, không có góc chết. Hắn cũng không phi thiên độn địa, chắc chắn là phải mất mạng.
Nguyên nhân chính là như thế, nhân tài võ thuật dù có lợi hại, cũng không có giá trị như các chuyên gia tên lửa, không gian, điện tử…
"Thật ra Liêu Tuấn Hoa khi hơn mười tuổi luyện võ tại Mỹ, tỷ đã gặp hắn, chẳng qua hắn tự nhiên sẽ không nhớ rõ tỷ. Vào lúc đó, tỷ cũng đang luyện võ, sư phụ Chu Hồng Trí của hắn còn chỉ điểm cho tỷ nửa giờ Hàng Long Thung cùng Phục Hổ Thung của Tâm Ý quyền, tỷ còn nhớ rõ khẩu quyết của hai loại thung của Tâm Ý quyền này "hàng trụ chân long đan khả viên, phục trụ mãnh hổ mệnh vĩnh cố"" Đường Tử Trần nhớ lại.
Đối với Hàng Long Thung Vương Siêu cũng biết, cũng là để luyện xương sống, Hàng Long có ý là: xương sống chính là một con rồng, nếu hàng phục được con rồn này, luyện được biến chuyển như ý, như vậy võ công mới tính là thành.
"Liêu Tuấn Hoa là phái ôn hòa, mà đám người thượng cấp Tào Nghị của đệ là phái thiết huyết. Tỷ cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc, bởi vì chỉ cần hợp tác cùng với bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ ngươi là người Hoa, sẽ theo lý thường đương nhiên sẽ hy sinh vì đại cục, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng bỏ ra tất cả. Ngay cả bản thân bọn họ cũng có thể làm như vậy bất cứ lúc nào. Đối với người như vậy, ta cũng không muốn dính líu đến bọn họ, cũng không muốn đối phó với bọn họ. Bởi vì thủ đoạn thiết huyết là để đối ngoại chứ không phải là để đối nội".
Đường Tử Trần nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Siêu, "Hiện tại là thời điểm cân bằng, chính sách ở quốc nội cũng là hòa bình mà phát triển, cho nên phái thiết huyết như vậy tuy cũng có chỗ dùng, nhưng không thể nắm quyền được. Lần này bọn họ đấu tranh với Liêu Tuấn Hoa, ta cũng không xem trọng tổ chức của đệ. Nếu ta cảm giác không sai, thì tối đa một năm sau, không nói ai khác, Tào Nghị kia khẳng định sẽ bởi vì vấn đề kinh tế ảnh hưởng. Nếu muốn hắn không thể xoay trở, nói không chừng còn có thể điều tra về việc dùng tiền công mà nuôi bồ nhí".
"Còn có chuyện như vậy sao?" Vương Siêu cảm thấy Đường Tử Trần nói như vậy, thật giống như là phiên vân phúc vũ, xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, thiên hạ đại thế đều nắm giữ trong tay.
"Đương nhiên là có chuyện như vậy, tổ chức của đệ cùng Đảng Thái Tử đối lập cũng không phải ngày một ngày hai, vô luận bất cứ khi nào cũng có cơ hội để đả kích.
Không sợ đả thương địch thủ một ngàn, thì sẽ bị điên cuồng tự tổn hai mà thiệt tám trăm. Vì đại cục, ó thể hy sinh người khác, thì cũng có thể hy sinh chính mình" Đường Tử Trần nói: "Chẳng qua tỷ đệ chúng ta vất vả mới gặp lại, không nên nói mấy chuyện này nữa, đệ về sau cũng không nên để ý tới những chuyện này. Mọi chuyện cứ để cho tỷ tỷ xử lý, bọn họ xem đệ là quân cờ, ghép cho đệ tội phản quốc cũng đâu thể dể dàng như vậy, tỷ tỷ còn muốn đợi sau khi Liêu Tuấn Hoa nắm quyền, sẽ cùng hắn hợp tác".
"Mấy thứ này rất thiên biến vạn hóa, rất phức tạp. Đệ không muốn dính vào mà rốt cuộc cũng tránh không khỏi. Chẳng qua đệ cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã xếp đặt cho đệ như vậy, để cho chúng biết cái gì gọi là gần ngay trước mắt, người trong đất địch" Vương Siêu ngẫm lại, bản thân ngay từ đầu đã bị bó buộc, sau đó bị Tào Nghị kéo xuống nước, từng bước từng bước một cho đến bây giờ, thật ra cũng không có thực sự tiến vào bên trong.
"Ha ha, gần ngay trước mắt, người trong đất địch. Đây là khí chất mà người luyện quyền chúng ta nên có" Đường Tử Trần cao hứng nói: "Chẳng qua cứ từ từ, hiện tại thời cơ còn chưa tới".
Hai người vừa đi vừa nói, dần dần đã đến khách sạn mà Vương Siêu ở, hai người cũng không cố kỵ gì, nghênh ngang đi vào.
"Sư phụ. Vừa rồi Nhã Nam tỷ tỷ đột nhiên nhận được tin, nói bởi vì Trường Bạch Lưu đạo quán cùng Cương Nhu Lưu bởi vì quán chủ bị thiếu niên bất lương đánh bị thương, ảnh hưởng rất lớn. Nên sau khi nghiên cứu, cấp trên muốn chúng ta đơn phương hủy bỏ lần trao đổi này, nhanh chóng về nước, nhưng người còn chưa về, Nhã Nam tỷ cùng đám người Lưu Thanh đã ra ngoài tìm người rồi".
Vừa đến tầng thượng khách sạn, Hoắc Linh Nhi cùng Đàm Văn Đông đang ở phòng thể dục đối luyện, Triệu Tinh Long đang ở một bên xem.
Trường Bạch Lưu đạo quán cũng có tiền, cũng không keo kiệt, lần này cho mấy người Vương Siêu ở tại khách sạn năm sao, trên tầng thượng còn có phòng tập thể hình, phòng thể dục, bể bơi…, hết sức sang trọng.
Vương Siêu vừa tiến vào, Hoắc Linh Nhi lỗ tai động nhẹ, lập tức quay đầu, lớn tiếng kêu lên, sau đó ánh mắt của nàng chuyển về phía Đường Tử Trần ở sau Vương Siêu, nụ cười trên mặt chợt tắt.
"Ta phải đi" Vương Siêu đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên là với Hoắc Linh Nhi: "Ngươi là Đại sư tỷ, về sau ngươi phải chiếu cố sư đệ của ngươi, quyền pháp một phái chúng ta cũng là do ngươi phát triển kế thừa. Cái gì đáng dạy ta cũng đã dạy, quyền pháp muốn đề cao, đều phải do tự mình luyện. Ta mấy năm nay, tổng kết ra một bộ luyện pháp, vô luận là đi, ngồi, hay là ngủ, đều có luyện pháp chuyên môn".
"Hành như tranh nê, cước tâm thiếp địa. Tọa yếu chánh, tị tử thủy chung đối trứ tự kỷ địa đỗ tề nhãn, thành nhất điều tuyến, vĩ chuy yếu ám trung nhất khởi nhất phục, kính hòa trọng tâm như tinh đình điểm thủy, ký hữu chánh tọa đích uy nghiêm, hựu khả dĩ tích súc lực khí, tùy thì phác nhân. Trắc thụy như la hán, dụng quyền đầu để trứ tự kỷ đích thái dương huyệt, bình thảng dã yếu chánh. Phối với với công phu ngày luyện đêm luyện, chỉ cần ngươi mỗi ngày không chểnh mảng, không quá hai ba năm, quyền pháp của ngươi khẳng định có thể sánh vai cùng ta".
Luyện pháp của võ thuật, cũng không như Đài quyền đạo, Thái Cực Đạo, Thái Quyền, Tán Thủ, Nhu Đạo…, mỗi ngày đều luyện tập cố định, mà là dung nhập vào cuộc sống, đi đường, ăn ngồi ngủ thời khắc nào cũng chú ý, không chút chểnh mảng.
Như Thượng Vân Tường đã nói: "Muốn học thì trong đầu lúc nào cũng phải luyện quyền, không chút ngưng nghỉ, mỗi ngày một chút, công phu mới thấm vào người được".
Luyện pháp như vậy, cơ hồ mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều luyện. So với các phái khác, thời gian luyện nhiều hơn nhiều.
"Văn Đông, Đại sư tỷ ngươi xuất thân hào môn, theo ta học được một năm, mọi thứ ta có nàng ta cũng đều có. Ta hiện tại có việc, có thể cả năm mới có thể tìm đến các ngươi, ngươi đi theo Đại sư tỷ của ngươi để nàng ta thế ta truyền nghề. Linh nhi, ngươi cũng có thể thu đồ đệ, có thể tự lập môn phái, ngươi muốn làm cái gì cũng đều có thể. Tóm lại, với thiên phú của ngươi, muốn làm gì cũng có thể đại thành".
Vương Siêu nói xong, xoay người kéo tay Đường Tử Trần, "Tỷ, chúng ta đi thôi".
Đường Tử Trần liếc nhìn ba người Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông, cùng Triệu Tinh Long, rồi cùng Vương Siêu đi ra khỏi phòng thể dục.
Hoắc Linh Nhi ngơ ngác đứng đó, sau đó chạy ra thì đã không thấy bóng dáng của Vương Siêu cùng Đường Tử Trần rồi.
"Sư phụ! Vương Siêu! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Người sao không nói rõ với con!" Hoắc Linh Nhi hô to, không còn chút phong độ của thiên kim Đại tiểu thư nữa, hô thảm vài tiếng cũng không ai đáp ứng, nước mắt của nàng ngăn không được chảy dài xuống.
"Ở bến tàu có thuyền của Trần Ngả Dương, chúng ta trước tiên rời khỏi Hàn Quốc. Đợi khi lên thuyền, tỷ sẽ kể cho đệ một số chi tiết về tỷ. Đợi sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, tỷ lại về nước một chuyến, sẽ nói chuyện với Liêu Tuấn Hoa sau".
"Trần Ngả Dương? Trần Ngả Dương có thuyền tại Hàn Quốc?"
"Đúng vậy, ở tại cửa biển Hán Giang. Chúng ta đi thôi" Đường Tử Trần nói xong, đột nhiên cau mày, nhắm mắt lại, im lặng trầm ngâm như đang tự suy nghĩ gì đó.
Qua một hồi lâu, nàng mới mở to mắt, đưa tay sờ sờ trán mình: "Thuyền của Trần Ngả Dương có chút vấn đề, xem ra phải đổi phương thức khác thôi. Đi Singapore một chuyến, giải quyết cho xong cái lão già kia".
"Tỷ cảm giác được nguy hiểm? Đây là cảnh giới không nghe không thấy mà cảm giác được sự nguy hiểm?"
Vương Siêu mí mắt giật giật.
Trên sự thật cũng có rất nhiều người đã từng trải qua như vậy, một người khi đang chuẩn bị đón xe, nhưng khi rời khỏi nhà lại cảm thấy tâm thần không yên, vì thế mà không đi nữa, kết quả là sau đó nhận được tin chiến xe sẽ đón đi đã bị tai nạn, người trên xe toàn bộ đã chết.
Đây chính là tình huống không nghe không thấy mà cảm giác được sự nguy hiểm ngẫu nhiên, nhưng người luyện quyền, luyện đến cảnh giới cao nhất, cảm giác này thật giống như ăn cơm uống nước vậy.
Cùng lúc đó, tại cửa biển Hán Giang, trên một chiến du thuyền lớn, cũng đang bày ra một âm mưu.
"Smith, ngươi nói chúng ta ở trong này mai phục, người nữ Trung Quốc họ Đường kia, rốt cuộc có thể lên đây không?" Trong phòng lái của du thuyền, một người da trắng mũi ưng, mặc trang phục thuyền viên đang nói với một người da trắng khác.
"Yên tâm, Trần Lập Ba lần này đã đặc biệt an bài cho chúng ta, lặng lẽ đem người trên du thuyền này đổi quá nửa, cho dù là người ngủ không nhắm mắt cũng không cảm thấy có gì sơ hở" Một người da trắng cao lớn khác, cũng mặc trang phục thuyền viên, trên tay đầy những lông hai mắt lóe lên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.