Tình hình Hải thị vẫn rối loạn.
Nhưng Lôi Đằng làm như không thấy, chỉ chăm chú vuốt ve "Phần thưởng" trong ngực, tròng mắt đen sắc bén nhanh chóng tìm kiếm.
Mặc dù năm trăm năm trước, trong khi càn rỡ khắp nơi hắn đã từng hưởng qua lạc thú. Nhưng giờ đây, nếu chỉ phát tiết qua loa thì sẽ không thể bù đắp được dục vọng kìm nén trong suốt năm trăm năm bị giam cầm của hắn.
Thế mới nói, hắn xác định có chết cũng tuyệt đối không buông "Phần thưởng" vừa mềm mại, vừa đáng yêu trong ngực này mà sẽ toàn tâm hưởng thụ.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một lữ điếm hoa mỹ làm bằng san hô tinh sảo, trong cảnh hỗn loạn vừa rồi may mắn không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn vuốt ve Đậu Khấu, nghênh ngang đi vào, dùng sức đấm mạnh xuống mặt bàn làm bằng lưu ly.
"Ra đây cho ta!"
Chưởng quỹ khách sạn vốn chưa kịp chạy trốn, còn đang núp ở dưới quầy lẩm bẩm cầu khấn ông trời phù hộ, nghe thấy âm thanh ra lệnh này, run rẩy nhô đầu ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Lôi Đằng một tay túm lấy rồng cục cưng đặt lên trên mặt bàn. Rồng cục cưng mừng rỡ, vỗ vỗ bàn tay mập mạp, cười khanh khách.
"Trông nó cho ta."
Giọng nói nghiêm nghị làm cho chưởng quỹ sợ đến nỗi hô hấp cũng ngừng lại, lập tức gật đầu như băm tỏi, ngay cả một câu cũng không thoát nổi ra khỏi cổ họng.
Bị cánh tay cường tráng của Lôi Đằng ghì chặt trước ngực, Đậu Khấu vẫn cố giãy dụa xoay đầu lại, mặc dù khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong/80970/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.