Đường Tử Tấn thấy bộ dáng của Tề Thiên như một tên vô lại, liền nhìn Thẩm Thu Thủy nói: “Tôi thì không sao, nhưng mà những buổi triển lãm tranh như thế này, nếu đến đó mà không hiểu gì cả, có thể sẽ gây ra chuyện xấu hổ gì đó cũng không chừng, đến lúc đó không chỉ mất mặt của Tề Thiên anh, mà còn mất mặt của Thu Thủy."
Tê Thiên bĩu môi: "Anh Văn tôi còn hiểu được thì hội họa có gì mà không hiểu."
Đường Tử Tấn sửng sốt một lát, chợt cười to, cười đến sắp chảy cả nước mắt: "Ha ha ha ha! Được rồi! Vậy thì tôi rất mong chờ ngày đó! Sư muội Thu Thủy, em tìm đâu ra một người xuất sắc như vậy, ha ha ha hai!"
Đường Tử Tấn không ngừng vỗ tay, giống như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ buồn cười, khiến anh †a không thể dừng cười được.
Anh văn chỉ là một kỹ năng ngôn ngữ, làm sao có thể so sánh với nghệ thuật hội họa được!
'Theo những gì Tề Thiên nói, có vẻ như việc hiểu hội họa còn dễ hơn học tiếng Anh, anh ta thực sự muốn xem theo thử ý của Tê Thiên khi nói mình hiểu hội họa là hiểu như thế nào, và Tề Thiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ như thế nào!
Trong bữa cơm trưa này, Đường Tử Tấn và Thẩm Thu Thủy đều không có tâm trạng ăn nhiều, mà ngược. lại Tê Thiên ăn đến miệng đầy dầu, cho đến khi anh ợ một cái thật no mới kết thúc bữa ăn.
Lúc đứng dậy rời khỏi phòng riêng, Tê Thiên vòng tay ôm lấy eo thon của Thẩm Thu Thủy, thân thể Thẩm Thu 'Thủy khế run lên, trên mặt nở một nụ cười có chút cứng đờ.
Tề Thiên ghé vào tai Thẩm Thu Thủy thì thầm: “Nụ cười của cô có chút giả tạo, cười cho thật chút đi.”
Mùi hương đặc trưng của đàn ông nhẹ nhàng xẹt qua bên tai của Thẩm Thu Thủy, cảm giác tê dại này khiến Thẩm Thu Thủy đỏ mặt, nụ cười trên mặt vô thức trở nên tự nhiên hơn.
"Như vậy mới đúng chứ."
Tề Thiên ôm eo Thẩm Thu Thủy, sải bước ra khỏi nhà hàng.
Đến cửa nhà hàng, Tê Thiên nhìn thấy Trần Tĩnh đang đứng canh ở đây, Trần Tĩnh khẽ gật đầu với Tê Thiên.
'Tề Thiên vẫn luôn ôm lấy eo Thẩm Thu Thủy, thu hút ánh nhìn ghen tị của rất nhiều đàn ông, mãi cho đến khi đưa Thẩm Thu Thủy trở lại văn phòng, lúc này Tề Thiên mới rời đi.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, mới bước ra cửa, Tề Thiên đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước cửa, có một vị khách vừa bước xuống xe taxi.
Tê Thiên sải bước tới, mở cửa sau của taxi rồi ngồi xuống, tiện tay xé một miếng dán hoạt hình bên trong trên cửa sổ sau của xe taxi. Chiếc taxi di chuyển chậm rãi.
'Tê Thiên đem miếng dán hoạt hình cầm trong tay ngắm nghía, đồng thời nói: “Nói đi.”
Người tài xế taxi nhìn thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối không hề nhìn lại phía sau, nói: “Đã tìm ra tung tích của ba kẻ sát thủ của Đông Đường.”
“Ồ?” Tê Thiên khá kinh ngạc: “Sát thủ của Đông Đường tự bại lộ sao?”
Người tài xế taxi trả lời: "Hình như họ đến đây vì một nhiệm vụ khác, hiện tại họ đang ở trong một quán trà, nhiệm vụ cụ thể vẫn chưa rõ."
"Không quan trọng." Tê Thiên lắc đầu, "Đưa tôi đến đó đi, để tôi tâm sự với bọn họ."
Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước cửa một quán trà.
'Tâ Thiên đem miếng dán hoạt hình trên tay dán lên trên ghế dựa: “Ký hiệu của mật mã này hay đấy.”
Nói xong, Tê Thiên xuống xe đi vào quán trà.
Nói là quán trà nhưng thực chất là phòng chơi cờ và chơi bài hơi cao cấp.
Lúc này trong phòng chơi cờ và chơi bài không có khách.
Tà Thiên vén rèm cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt, anh nhìn thấy một người đang ngồi ở bàn mạt chược trong góc đại sảnh.
Khi Tê Thiên bước vào cửa, ánh mắt của người này lập tức dán chặt vào Tề Thiên.
'Tề Thiên cũng nhìn đối phương, đó là một người đàn ông tầm 27-28 tuổi, tóc dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Tê Thiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cách đối phương không xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]