Đường Tử Tấn thấy bộ dáng của Tề Thiên như một tên vô lại, liền nhìn Thẩm Thu Thủy nói: “Tôi thì không sao, nhưng mà những buổi triển lãm tranh như thế này, nếu đến đó mà không hiểu gì cả, có thể sẽ gây ra chuyện xấu hổ gì đó cũng không chừng, đến lúc đó không chỉ mất mặt của Tề Thiên anh, mà còn mất mặt của Thu Thủy."
Tê Thiên bĩu môi: "Anh Văn tôi còn hiểu được thì hội họa có gì mà không hiểu."
Đường Tử Tấn sửng sốt một lát, chợt cười to, cười đến sắp chảy cả nước mắt: "Ha ha ha ha! Được rồi! Vậy thì tôi rất mong chờ ngày đó! Sư muội Thu Thủy, em tìm đâu ra một người xuất sắc như vậy, ha ha ha hai!"
Đường Tử Tấn không ngừng vỗ tay, giống như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ buồn cười, khiến anh †a không thể dừng cười được.
Anh văn chỉ là một kỹ năng ngôn ngữ, làm sao có thể so sánh với nghệ thuật hội họa được!
'Theo những gì Tề Thiên nói, có vẻ như việc hiểu hội họa còn dễ hơn học tiếng Anh, anh ta thực sự muốn xem theo thử ý của Tê Thiên khi nói mình hiểu hội họa là hiểu như thế nào, và Tề Thiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ như thế nào!
Trong bữa cơm trưa này, Đường Tử Tấn và Thẩm Thu Thủy đều không có tâm trạng ăn nhiều, mà ngược. lại Tê Thiên ăn đến miệng đầy dầu, cho đến khi anh ợ một cái thật no mới kết thúc bữa ăn.
Lúc đứng dậy rời khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-xuat-the/3402643/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.