'Tề Thiên bất đắc dĩ nói: “Thật sự không phải do đánh nhau.”
"Tôi đã nói rồi, anh không cần giải thích với tôi, gọi món đi."
'Thẩm Thu Thủy cầm thực đơn lên và gọi người phục vụ.
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, nhưng người bước vào không phải người phục vụ mà là Đường Tử Tấn.
"Thu Thủy, em không phiền thêm một đôi đũa chứ?"
Tuy rằng Đường Tử Tấn dùng giọng điệu dò hỏi, nhưng động tác cơ thể lại không hề khách khí, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Thẩm Thu Thủy.
'Tề Thiên cau mày, đang định mở miệng chửi anh ta, thì thấy Thẩm Thu Thủy đang dùng ánh mắt nhìn về phía mình ra hiệu cho anh không được nói chuyện. Đam Mỹ Sắc
Tề Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dựa lưng vào ghế.
Thẩm Thu Thủy khẽ mỉm cười: "Tôi đương nhiên không ngại, đông người cũng vui, đúng rồi sư huynh, tôi còn chưa giới thiệu với anh."
Thẩm Thu Thủy nói xong đứng dậy, đi vòng qua phía sau Tê Thiên, đặt hai bàn tay ngọc ngà lên vai Tê Thiên: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Tê Thiên.”
Đường Tử Tấn bắt chéo chân nói: "Ha ha, tên thì anh mới nghe nói đến, nhưng tính tình thì đã được trải nghiệm rồi."
Thẩm Thu Thủy cười xin lỗi, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Tề Thiên, chủ động ôm cánh tay Tề Thiên: “Vừa rồi có chút hiểu lầm, nhưng chúng ta đều là bạn bè, cũng coi như không đánh không quen biết."
"Đúng vậy." Đường Tử Tấn gật đầu, "Không đánh thì không quen biết, anh cũng rất thích tính cách của anh Tê, nhưng nếu anh Tê cũng có thể có sức mạnh như vậy khi đối phó với người khác thì tốt rồi, nếu vậy, thì tên Tào Hữu kia cũng sẽ không đến mức kiêu ngạo như vậy, không cần Đường Tử Tấn tôi phải ra tay thì Tào Hữu mới chịu bỏ cuộc.”
Tê Thiên cảm thấy buồn cười: "Anh ra tay? Tôi rất muốn nghe thử cách hay mà vị Đường tiên sinh này nói."
"Không cần." Đường Tử Tấn xua tay nói: "Không phải là người cùng một thế giới, có một số việc có nói thì anh cũng không hiểu, đợi một ngày nào đó anh nhìn thấy Tào Hữu, có thể nói chuyện được với ông ta, anh có thể hỏi ông ta thử, đến lúc đó có lẽ anh sẽ hiểu ra anh đã may mãn thế nào khi vẫn được ngồi đây nói chuyện”.
“Được.” Tê Thiên gật đầu: “Vậy đợi khi tôi gặp được ông ta, tôi sẽ hỏi ông ta một cách cẩn thận."
'Thẩm Thu Thủy thầm nhéo Tề Thiên một cái, ra hiệu 'Tề Thiên đừng tranh cãi với Đường Tử Tấn nữa.
"Đường sư huynh, đã lâu không gặp, hôm nay nhất định phải uống vài ly cũng coi như xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, Tê Thiên chỉ là quá quan tâm tới tôi, cho nên mới kích động như vậy."
"Đương nhiên, anh nhất định phải nể mặt sư muội của anh rồi." Đường Tử Tấn thản nhiên cười nói: "Sư muội, anh nhớ rõ khi còn đi học, em rất thích triển lãm tranh, hai ngày nữa triển lãm tranh của họa sĩ Figol sẽ được tổ chức ở Thiên Ngân, anh có hai tấm vé, chúng ta có thể cùng nhau đi thưởng thức."
Đường Tử Tấn nói rồi đưa hai tấm vé tham dự triển lãm tranh ra, trong đó một tấm cho Thẩm Thu Thủy, một †ấm cho chính anh ta, còn về phần Tê Thiên, Đường Tử Tấn tự nhiên không để ý tới anh.
Lúc này Đường Tử Tấn đưa ra vé xem triển lãm tranh, chỉ là để Thẩm Thu Thủy không thể từ chối, nếu không Thẩm Thu Thủy vừa xin lỗi giúp Tề Thiên lại từ chối vé của Đường Tử Tấn đưa, thì có vẻ có chút vô ơn.
Suy cho cùng, những gì Đường Tử Tấn nói chỉ là đi xem triển lãm tranh mà thôi.
'Thẩm Thu Thủy đang định nói thì Tê Thiên đã lên tiếng trước.
"Vậy thì cảm ơn sếp Đường."
Tề Thiên cầm lấy cả hai tấm vé trong tay, đưa một †ấm vé cho Thẩm Thu Thủy, tấm còn lại nhét vào túi mình.
Đường Tử Tấn tỏ vẻ không hài lòng: "Anh Tề thật sự quá gấp gáp, nhưng những thứ như triển lãm tranh này, anh phải xem hiểu mới được."
Tê Thiên cười ha ha: “Không phiền sếp Đường phải lo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]