Chương trước
Chương sau
Thái Khôn còn tưởng rằng là Đường Sở Sở, không ngờ lại là Giang Thần.
“Ơ, chủ tịch, sao anh lại tới đây?”
Thái Khôn hơi hơi thất thần, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mời Giang Thần vào phòng.
Giang Thần thản nhiên đi vào.
Thái Khôn hét lớn: “Chị Hồng, mau, mau pha cà phê đi, chủ tịch tới.”
Chị Hồng nghe được tiếng kêu, vội đứng dậy, nhìn lại hướng cửa. Cô ta thấy Giang Thần, sắc mặt không khỏi khẽ thay đổi, đây chính là chủ tịch phía sau Thời Đại Khoa, một ông chủ có giá trị con người trên ngàn tỷ.
Cô ta không dám chậm trễ.
“Chủ tịch, mau ngồi đi.”
Nói xong thì đi pha cà phê.
Thái Khôn đứng ở một bên, khuôn mặt đẹp đẽ nở nụ cười: “Chủ tịch, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nên lộn xộn ở Thời Đại Khoa, xin anh cho tôi một cơ hội.”
Giang Thần hơi hơi dừng tay.
“Chuyện lần trước, tôi không để ở trong lòng.”
Thái Khôn vô cùng vui mừng: “Cảm ơn chủ tịch tha thứ.”
Chị Hồng đã bưng cà phê đã đi tới, nghe thấy Giang Thần nói không so đo, cô ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi tay dâng cà phê lên: “Chủ tịch, mời anh dùng.”
Giang Thần chỉ một bên cái bàn.
Chị Hồng đặt lên bàn.
Thái Khôn nhìn chị Hồng ẩn ý.
Anh ta hiểu đàn ông, Giang Thần tới nơi này, tuyệt đối không phải tìm anh ta.
Không phải tìm anh ta, thì là do tìm chị Hồng.
Tuy rằng chị Hồng chỉ là một người đại diện, hơn nữa đã qua tuổi 30, nhưng vẫn rất có tư sắc, cũng gợi cảm mê người.
“Chủ tịch, tôi ra ngoài trước.”
Thái Khôn xoay người đi.
Chị Hồng hiểu ý, uốn éo mông, đi đến bên Giang Thần, muốn ngồi lên trên người anh.
Giang Thần nhấc chân lên đạp một cái.
Chị Hồng bị đá văng ngay lập tức, ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thê thảm.
“…”
Thái Khôn trợn tròn mắt.
Không phải tới tìm chị Hồng?
Nghe nói chủ tịch thích những việc thế này, thích ngược đãi người khác.
Nghĩ tới điểm này, Thái Khôn cười cười, lại bước ra hướng cửa lần nữa.
“Cho cậu đi rồi sao?” Giang Thần lạnh giọng, mở miệng.
“Hả?”
Thái Khôn ngừng lại.
Xoay người nhìn Giang Thần, nói: “Chủ tịch, tôi sẽ không ở nơi này quấy rầy anh cùng chị Hồng. Anh yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ không nói ra ngoài, từ nay về sau chị Hồng chính là người phụ nữ của anh.”
“Ồ.”
Giang Thần cười.
Hóa ra là Thái Khôn cho rằng anh tới tìm chị Hồng.
Chị Hồng cũng bò dậy từ trên mặt đất, cắn môi, làm ra vẻ ngượng ngùng, dịu dàng nói: “Từ nay về sau, tôi chính là người phụ nữ của chủ tịch.”
Giang Thần nhíu mày: “Nói lung tung gì thế, Thái Khôn, tôi tới tìm cậu, không phải vì chị Hồng gì đó. Tôi muốn tới làm phiền cậu đấy! Bốp!”
Anh đập bốp một cái lên bàn.
Trái tim Thái Khôn run lên, thật cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?”
Giang Thần quát lạnh nói: “Thái Khôn, cậu thật to gan a, ngay cả vợ của tôi cũng dám nhớ thương?”
Thái Khôn há hốc mồm, không biết sao lại thế này.
Nhớ thương chủ tịch vợ, anh ta không dám, cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám đâu.
Chợt, anh ta nhớ tới cái gì.
“Chẳng, chẳng lẽ là Đường Sở Sở?”
“Đúng vậy.”
Giang Thần đứng lên, túm lấy cổ áo anh ta: “Đường Sở Sở chính là vợ của tôi, cậu thật to gan, nhớ thương vợ của tôi thì thôi đi, còn dám uy hiếp vợ của tôi, cậu muốn chết sao?”
Chị Hồng cũng đã hiểu ý đồ của Giang Thần khi đến.
Cô ta liền quỳ trên mặt đất.
“Chủ tịch, không liên quan đến Thái Khôn, đều là do tôi, nếu anh muốn trách phạt thì trách phạt tôi đi.”
“Cô?”
Giang Thần tiện tay ném một cái, vứt Thái Khôn trên mặt đất. Thân thể tiếp xúc cùng mặt đất, truyền đến từng cơn nóng rát đau nhức, nhưng anh ta lại không dám kêu ra tiếng.
Nhìn chị Hồng quỳ trên mặt đất, Giang Thần nhấc chân đạp: “Đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi cũng không dám đánh cô.”
Thân thể Chị Hồng bị gạt ngã trên mặt đất, cô ta lại không dám hé răng,
Thái Khôn cũng quỳ trên mặt đất, khẩn cầu nói: “Chủ tịch, đều do tôi, do tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu xin anh tha thứ.”
Giang Thần thật sự muốn đánh chết tên Thái Khôn này.
Nhưng anh đã nhận lời Đường Sở Sở, không đánh người.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Chính cậu đi tìm Sở Sở mà xin lỗi đi, nhớ kỹ, là quỳ xin lỗi, nếu Sở Sở tha thứ cho cậu, việc này coi như xong. Còn nếu là không tha thứ cho cậu, vậy chờ bị ném ra biển cho cá ăn đi.”
Giang Thần lưu lại một câu, xoay người đi.
Sau khi anh rời đi, Thái Khôn cùng chị Hồng ôm nhau khóc rống.
“Chị Hồng, tôi xong rồi, đời này của tôi xong rồi.”
Chị Hồng cũng bị Giang Thần nói dọa cho thân thể run rẩy, vội vàng nói: “Mau, mau đi xin lỗi, tranh thủ cầu xin Đường Sở Sở tha thứ, nếu không chúng ta đều sẽ chết.”
Đang ở giới giải trí, sao cô ta có thể không biết người này là nhân vật lớn thế nào.
Muốn cho hai người biến mất là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thái Khôn không dám, anh ta không dám đi.
Giang Thần về tới phòng.
Vừa vào phòng, Đường Sở Sở liền đứng lên, nhịn không được hỏi: “Chồng, thế nào, anh không đánh người chứ?”
Giang Thần cười nói: “Anh là người thô lỗ như vậy sao, anh đi giảng đạo lý với Thái Khôn, nói với anh ta thân là nhân vật của công chúng thì phải giữ hình tượng, anh ta biết sai rồi, sẽ tìm đến em để xin lỗi.”
Đường Sở Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô chỉ sợ Giang Thần nghe phải một lời nói không thích thì liền đánh người.
Trong khoảng thời gian này, Giang Thần đánh người cũng không ít.
Nhưng mà, vào giờ phút này, bên ngoài truyền đến tiếng động.
“Sao lại ồn thế.” Đường Sở Sở nhíu mày, lôi kéo Giang Thần, nói: “Đi ra ngoài nhìn xem.”
Mới ra cửa liền nhìn đến một người mặc bikini đỏ chạy tới đầy hoang mang rối loạn, Đường Sở Sở lôi kéo cô ta lại, hỏi: “Tiểu Lệ, làm sao vậy?”
Tiểu Lệ nói: “Tôi, tôi tìm rương cấp cứu, Hứa Tình đã xảy ra chuyện.”
“Hả?”
Sắc mặt Đường Sở Sở khẽ thay đổi, nhanh chóng kéo Giang Thần xuống dưới lầu.
Lầu một khách sạn, đại sảnh.
Nơi này hội tụ không ít người.
Tất cả mọi người phụ nữ đều ăn mặc Bikini, các cô đều là vừa từ suối nước nóng ra tới.
Mà ở trên một cái bàn còn có một mỹ nữ đang nằm, mặc cực kỳ hở hang. Dáng người cô ta cực tốt, hai chân thon dài, chẳng qua hiện tại trên mặt cô ta hiện lên vẻ đau đớn vô cùng.
“Tránh ra, bác sĩ tới.”
Một đám đàn ông đã đi tới.
Rất nhiều người phụ nữ đều tránh đường.
Những người đàn ông này là cùng một nhóm.
Cầm đầu chính là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc quần cộc, vai trần, trên người có cơ bụng tám khối, rất có cảm giác đường cong.
“Oa, đây là ai vậy, thật cường tráng.”
“Tôi rất thích, rất thích dáng người của hắn.”
Không ít người phụ nữ hoa si nhịn không được kêu lên.
Mặt một người trong đám kia có vẻ đắc ý, đặc biệt là mấy người đi theo người đàn ông kia.
Một người ngẩng đầu lên, nói đắc ý: “Đây là lớp số một của chúng ta, còn gọi là Mặc thần y quan môn đệ tử.”
Một người khác nói theo: “Mặc thần y biết không, chính là người năm trước được xếp vào ba vị trí đầu ở Đại hội y thuật, cuối cùng thua dưới tay Phương thần y thủ hạ mặc thần y. Y thuật của Mặc thần y t thiên hạ vô song, chỉ ở sau Phương thần y.”
Tất cả mọi người trong nhóm kia đều có vẻ oai lên.
Lần này tụ hội đồng học, lớp một này có nhiều loại người lẫn vào nên rất kém cỏi, trên cơ bản không có kẻ nào có tiền đồ.
Bình thường đều bị lớp hai chèn ép.
Hiện tại được biết thân phận.
Mọi người ở lớp một đều có cảm giác có mặt mũi.
Quan Tuyền đi vào cái bàn trước, nhìn Hứa Tình nằm ở trên bàn, dáng người gợi cảm, mê người. Anh ta không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, trong thần sắc có một chút tham lam.
“Có được không đấy, đưa đi bệnh viện sớm chút đi, chậm trễ thì sợ không kịp?”
“Đưa đi bệnh viện cái gì, từ nơi này đến nội thành bệnh viện phải đi hơn hai giờ, đưa đến bệnh viện thì người ta đã chết.”
Không ít người mở miệng.
“Có đệ tử Mặc thần y quan môn ở đây, hẳn là không có việc gì.”
Quan Tuyền hơi hơi dừng tay, ý bảo mọi người yên tĩnh.
Mọi người yên tĩnh lại, anh ta mới mở miệng nói: “Yên tâm đi, chỉ bị rắn độc cắn mà thôi, rất đơn giản, tôi có thể lo được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.