Tình trạng của Tiểu Hắc cơ bản đã ổn định.
Bây giờ phải dựa vào khả năng hồi phục của bản thân anh ta.
Thân thể con người rất phức tạp, nó có một chức năng rất đặc biệt, đó là tự chữa lành cho mình.
Trên lý thuyết, bất kể vết thương nặng như thế nào, thân thể cũng có thể tự hồi phục.
Nhưng điều này cũng có một giới hạn nhất định, nếu vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng thì năng lực tự chữa trị sẽ không còn.
Trong sách y học mà Giang Thần có được có ghi lại kiến thức này, sử dụng thuốc để kích thích các cơ quan, tế bào và máu của con người để đẩy nhanh cơ chế tự chữa lành của cơ thể.
“Anh, anh Giang, Tiểu Hắc không sao phải không anh, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?” Văn Tâm nhìn Giang Thần với ánh mắt đầy hy vọng.
Giang Thần gật đầu: “Không sao đâu, có tôi ở đây, dù cậu ta có muốn chết cũng không chết được, yên tâm đi.”
Nếu Giang Thần đã nói vậy thì Văn Tâm có thể yên tâm rồi.
Giang Thần kê đơn thuốc xong, anh đã ở bệnh viện với Tiểu Hắc rất lâu.
Mãi đến lúc ăn cơm trưa mới rời khỏi bệnh viện quân khu, lúc gần đi anh có dặn dò bác sĩ phải quan sát tình trạng Tiểu Hắc thật kĩ, nếu có gì bất thường phải lập tức báo cho anh.
Cùng lúc đó.
Quân khu, trong văn phòng của Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương mặc quân phục, ngồi trên sô pha.
Đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504743/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.