Sau khi thu mua được Vĩnh Thái, hai người đi dạo quanh nhà máy Vĩnh Thái một vòng thì cũng đã tới trưa rồi.
Giang Thần và Đường Sở Sở cùng nhau rời đi.
Giang Thần lái xe máy điện, kéo Đường Sở Sở đi.
“Chồng à, trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng đi.” Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, vươn tay ôm Giang Thần.
Bởi vì gió khá mạnh, thổi tung mái tóc đen của cô.
Cô vùi đầu vào lưng Giang Thần, để che chắn gió lại.
“Được chứ.”
Giang Thần cầu còn không được nữa là.
Đã lâu rồi anh không đi ăn với một mình Đường Sở Sở.
“Chúng ta đi Mỹ Vị Hiên nhé?”
“Không đi.” Đường Sở Sở lắc đầu nói, “Mỗi lần em đến Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên đó đều đích thân chạy đến chào hỏi, khiến cho em trông giống như một đại nhân vật làm.”
“Ha ha...” Giang Thần cười to: “Ai bảo em tai to mặt lớn đến như vậy, không nịnh bợ em thì nịnh bợ ai đây?”
“Không có, không có đây nhé, không phải là vì...” Đường Sở Sở do dự.
“Hả, là vì gì?”
“Không có gì.”
Đường Sở Sở lắc đầu.
Chuyện này vẫn nên đừng nói với Giang Thần, tránh làm anh nghi ngờ này nọ.
Giang Thần cười cười, không nói gì.
“Chạy từ từ, em gọi điện về nói rằng em sẽ không về vào buổi trưa.”
“Ừ.”
Giang Thần chạy chậm lại.
Đường Sở Sở gọi về nhà.
“Mẹ, buổi trưa con không về ăn cơm đâu. Con sẽ vay tiền mua Vĩnh Thái của ông hai...”
Đường Sở Sở bịa một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504647/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.