Chuyện công nhân đình công không gây ảnh hưởng tới tâm trạng Đường Sở Sở lắm.
Quan điểm của cô là trong công ty không được phép có sâu mọt.
Nếu người đã muốn đi thì cô cũng không mất công giữ lại.
Người nào ở lại thì cô sẽ trả cho họ mức lương ưu đãi nhất.
"Đường tổng, ông đưa cháu vào trong xưởng tham quan một chút."
Đường Thiên Xương làm động tác mời Đường Sở Sở vào trong.
"Ông, ông họ." Lúc này Đường Tiểu Thất mới có cơ hội nói chen vào, cậu ta nhìn Đường Sở Sở, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ông nội ơi, chuyện này là thế nào, công xưởng của chúng ta, sao tự dưng chủ tịch hội đồng quản trị lại là Đường Sở Sở của Vĩnh Lạc thế này?"
Đường Thiên Xương giải thích: "Vĩnh Thái là cơ nghiệp xương máu mấy chục năm của chúng ta, ông không nhẫn tâm để nó rơi vào tay người ngoài, Sở Sở không phải người ngoài, giao Vĩnh Thái lại cho con bé, nhất định con bé sẽ giúp Vĩnh Thái trở nên lớn mạnh."
"Ông họ, nhất định cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông."
Đoàn người tiến vào trong công xưởng.
"Đường tổng, những máy móc này mới được đổi lại cách đây không lâu, lúc đổi sang nhóm máy này, chúng ta đã chi ra hơn năm mươi triệu, hiện giờ độ mới vẫn còn khoảng tám mươi phần trăm."
"Sau khi vào trong xưởng, Đường Thiên Xương dẫn Đường Sở Sở tới từng phân xưởng, vừa đi vừa giải thích say sưa.
"Vâng."
Đường Sở Sở gật đầu.
Cô rất vừa ý.
Phòng xưởng cũng khá được, thiết bị, máy móc còn mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504646/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.