Giang Thần thật sự hết cách rồi.
Người nhà này đều không chịu xông pha, chỉ biết ngồi không hưởng lộc.
Cộc cộc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai gọi: "Đường Tùng, ra mở cửa."
Đường Tùng chẳng có tâm trạng, cậu ta nhìn sang Ngô Mẫn: "Vợ, em ra đi."
Ngô Mẫn cũng lười chẳng muốn động đậy, cô ta nhìn sang Giang Thần: "Giang Thần, anh đi đi."
Giang Thần thấy hơi buồn bực.
Hai người này đúng là chúa lười, anh không nói gì, bèn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa có một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi, ông mặc một bộ quần áo giản dị, tay còn cầm theo mấy vò rượu ngon.
"Ông, ông là?"
Giang Thần nhìn ông lão đứng ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Cậu, cậu là Giang Thần phải không, tôi là Đường Thiên Xương, là ông họ của Sở Sở."
"Ồ, mời ông vào trong." Giang Thần dẫn Đường Thiên Xương vào nhà.
Người nhà họ Đường vừa nhìn thấy người bước vào là Đường Thiên Xương thì lập tức sầm mặt lại.
"Ông tới đây làm gì?" Hà Diễm Mai lạnh lùng hỏi.
"Diễm Mai." Đường Thiên Xương giơ mấy vò rượu lên rồi lại đặt xuống bàn.
Hà Diễm Mai mất kiên nhẫn nói: "Mang đi đi, nhà này không thiếu."
Giang Thần thấy thái độ của cả nhà không mấy vui vẻ thì lập tức sinh nghi.
Từ khi nào mà Đường Thiên Long lại có thêm một người em trai vậy, tại sao anh về nhà họ Đường sống lâu như vậy rồi lại chưa từng gặp qua người này.
"Sở Sở..."
Đường Thiên Xương trông thấy Đường Sở Sở cũng có mặt ở đó, ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504643/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.