Sau khi biết được nhà họ Lăng bị diệt mười năm trước ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có một số thế lực ngầm nữa cũng tham gia vào, sắc mặt Giang Lăng trầm đến đáng sợ. Tiểu Hắc lập tức đi sắp xếp. Thân phận của anh ta lớn đến dọa cả người, muốn sắp xếp chút chuyện này rất đơn giản. Chẳng mấy chốc, anh ta đã sắp xếp thỏa đáng. “Đại ca Giang, đã sắp xếp xong hết rồi, khuya nay sẽ gặp Quỷ Kiến Sầu ở xưởng sửa chữa Volkswagen ngoại ô.” “Ừ.” Giang Thần gật đầu. “Đại ca Giang, việc làm ăn của Quỷ Kiến Sầu là mua bán tình báo, hơn nữa giá cả cũng rất đắt đỏ, chúng ta chuẩn bị tiền đi, hay là?” Giang Thần liếc nhìn Tiểu Hắc, hỏi: “Tiểu Hắc, anh theo tôi bao lâu rồi?” Tiểu Hắc nói: “Tính ra cũng được tám năm rồi.” “Đúng vậy, tám năm rồi, cái nết của tôi thế nào, anh còn không biết nữa sao, một đại ca của thế lực một phương, tôi cần dùng tiền nữa sao?” “Đúng, đại ca Giang dạy phải ạ.” Giang Thần nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ, lái xe tới ngoại ô phải mất hơn một giờ. E là đêm nay phải muộn lắm mới về đến nhà rồi. Anh cầm điện thoại gọi điện cho Đường Sở Sở. “Sở Sở, em đã về chưa, anh có ít việc đến muộn, đêm nay sợ là về rất muộn, có thể sẽ không về nữa…” Giang Thần lúc gọi điện thoại như vậy so với vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau. Bạch Tố còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, thần chết Nam Hoang danh tiếng lẫy lừng vậy mà lại có một mặt dịu dàng đến vậy, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười. Cô ta kéo kéo kéo Tiểu Hắc, liếc nhìn ra ngoài cửa. Tiểu Hắc gật đầu đi ra ngoài: “Anh Hắc, đại ca Giang gọi điện thoại cho ai vậy, sao đột nhiên cứ như biết thành một người khác ấy?” “Cô ấy ấy à…”Tiểu Hắc cảm thán nói: “Có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.” “Người trong lòng đại ca Giang à?” “Chuyện của đại ca Giang, tốt nhất là cô đừng hỏi nhiều.” “Không phải là tôi muốn hiểu rõ chút thôi sao, sợ sau này không cẩn thận đắc tội phải.” Giang Thần gọi điện thoại cho Đường Sở Sở xong thì đi ra thấy Bạch Tố và Tiểu Hắc đang to nhỏ với nhau: “Khụ khụ, nói gì đấy?” Tiếng ho này làm Bạch Tố sợ run cả người. Tiểu Hắc lại cười: “Cũng không có gì, Hoa Hồng Đen chỉ đang nghe ngóng về chuyện của chị dâu thôi.” Giang Thần liếc mắt nhìn Bạch Tố. Bạch Tố hoảng hốt, lập tức cúi đầu. Giang Thần thản nhiên nói: "Từ nay về sau không có Hoa Hồng Đen, chỉ có Bạch Tố." “Vâng, đại ca Giang, là tôi lỡ miệng.” Giang Thần vỗ vai Tiểu Hắc, cười nói: “Tiểu Hắc, anh cũng già đầu rồi nhỉ, cũng đến lúc suy tính đến chuyện lớn cả đời rồi, thích người thế nào tôi giới thiệu cho anh một người, cool ngầu, loli, quyến rũ hay là thanh thuần?” “Khụ khụ…” Mặt Tiểu Hắc đỏ cả lên: “Giang, đại ca Giang, chuyện này để sau hẵng nói đi.” Giang Thần xụ mặt nói: “Anh cũng đã hơn ba mười rồi, nhân lúc chúng ta ở Giang Trung sớm giải quyết chuyện lớn cả đời luôn đi, tuy rằng rôi xin tạm rời khỏi cương vị công tác, nhưng bên trên vẫn mãi không duyệt, không chừng có ngày nào đó Nam Hoang nhiễu nhương lại điều tôi về, cho nên, nắm lấy thời gian đi.” “Vâng, đại ca Giang dạy phải lắm, nếu gặp được người mình thích tôi sẽ theo đuổi.” “Theo đuổi cái đầu nhà anh ấy.” Giang Thần cho một bạt tai vào đầu anh ta: “Với cái đầu gỗ này của anh, kêu anh đi đánh nhau còn được, kêu anh theo đuổi phụ nữ thì bỏ đi, về tôi sẽ giúp anh tìm một người.” Bạch Tố đứng bên cạnh nghe hai gã đàn ông nói những lời này cũng cảm thấy không thoải mái, tự giác về phòng. Ngoài của phòng khám Phàm Nhân. Giang Thần và Tiểu Hắc cùng ngồi trên bậc thềm, cả hai cùng hút thuốc lá, tán gẫu về phụ nữ. Tán gẫu, chuyện trò, Tiểu Hắc ngượng ngùng, vội rời chủ đề. “Đại ca Giang, chuyện nhà họ Giang mười năm trước không đơn giản, chuyện này không đơn thuần chỉ là bốn gia tộc lớn mà còn không ít những thế lực ngầm khác nữa, một nhà họ Giang, phải tốn công tốn sức đến thế hay sao.” “Hử?” Giang Thần nhìn Tiểu Hắc, hỏi: “Nói thử cách nghĩ của anh đi.” Tiểu Hắc ngẫm một chút, nói tiếp: “Tôi tra thử thì mười năm trước, Tiêu Chiến không phải là quân Tứ Cảnh mà là ở Kinh Đô, sau khi nhà họ Giang bị diệt mới đến Tứ Cảnh, hơn nữa bốn gia tộc lớn chắc chắn không phải là người đứng sau màn, có thể điều động được bốn gia tộc lớn và không ít thế lực ngầm thì lai lịch của người này chắc chắn là rất lớn.” Giang Thần híp mắt, nói: “Vậy anh cảm thấy, lai lịch của người này lớn đến cỡ nào?” Tiểu Hắc cười cười: “Có lớn thế nào cũng có thể lớn như đại ca Giang bây giờ sao?” “Được rồi, bớt nịnh hót đi, chuẩn bị xe, đi gặp thử Quỷ Kiến Sầu, tôi muốn xem xem, chuyện nhà họ Giang mười năm trước ông ta biết được bao nhiêu.” “Vâng.” Tiểu Hắc nhanh chóng rời đi, đến một bãi đậu xe gần đó. Chẳng mấy đã lái một chiếc ô tô Trường An màu đen đến. Tiểu Hắc lái xe, chở Giang Thần và Bạch Tố, nhanh chóng đi về phía xưởng sửa chữa Volkswagen ở ngoại ô. Bởi vì có nhiều thời gian, nên Tiểu Hắc đi rất chậm. Đến xưởng sửa xe Volkswagen ở ngoại ô thì đã gần chín giờ. Bên ngoài một xưởng sửa chữa lớn. Có một chiếc xe ô tô Trường An đỗ. Tiểu Hắc ở ghế lái xe chỉ về phía xưởng sửa chữa trước mặt, nói: “Đại ca Giang, đây là căn cứ của Quỷ Kiến Sầu, ngoài mặt thì là xưởng sửa xe, thật ra bên trong toàn bộ đều là lực lượng vũ trang.” Giang Thần mặt tỏ vẻ không để tâm, đáp: “Xuống xe.” Ba người cùng xuống xe đi vào trong xưởng sửa chữa. Còn chưa bước vào cổng, một người đàn ông mặc quần áo cũ nát, đầu dính đầy dầu nhớt bước tới, nói: “Thật xin lỗi, bây giờ đã muộn lắm rồi, sửa xe để ngày mai đến đi ạ.” Tiểu Hắc nói: “Chúng tôi đến gặp đại ca Quỷ, đã hẹn trước rồi.” “Hừ?” Nghe vậy, thợ sửa chữa liếc nhìn đám người Giang Thần, lập tức gật đầu: “Đi theo tôi.” Thợ sửa chữa dẫ ba người đến sân sau của xưởng sửa chữa, vào một căn phòng. Trong phòng còn có một cánh cửa bí mật. Sau khi anh ta mở cánh cửa bí mật ra thì có một lối đi ngầm hiện ra. Ở lối vào của lối đi, còn có một số người đàn ông với súng tiểu liên. Thợ sửa chữa khẽ vẫy tay đánh tiếng với những người bên trong: “Gặp đại ca, đã hẹn trước rồi, khám người.” Bên trong có hai người đi ra muốn xét người. “Làm gì…” Tiểu Hắc đứng bảo vệ trước người Giang Thần, lạnh lùng nói: “Mày có biết đây là ai không?” Thợ sửa chữa lạnh giọng đáp: “Đây là quy tắc, không soát người vậy thì xin lỗi, cút…” Giang Thần kéo Tiểu Hắc, khẽ vẫy tay nói: “Nếu đã đến địa bàn của người khác thì cần tuân thủ quy tắc của người ta.” Tiểu Hắc lúc này mới gật đầu. Người ở lối vào bắt đầu khám người. Trên người Tiểu Hắc soát ra được một khẩu súng. Còn Bạch Tổ thì chủ động giao ra súng của cô ta. Trên người Giang Thần không có vũ khí, nhưng tìm được kim bạc, thậm chí kim bạc cũng bị anh ta tịch thu. “Đi đi.” Soát người xong, thợ sửa chữa mới mở cửa. Đám người Giang Thần đi theo phía sau người thợ sửa chữa, đi vào lối đi ngầm. Đường đi rất dài, kéo dài đến tận sâu trong lòng đất, dọc theo đường đi toàn là lính đánh thuê được vũ trang đầy đủ. Tiểu Hắc nhỏ giọng nói: “Thế lực của Quỷ Kiến Sầu không chỉ ở Giang Trong mà còn chiếm cức các thành phố lớn, đây chính là hoàng đế ngầm chân chính, trong giới xưng là đại ca Quỷ, Lâm Huyễn bị Giang đại ca giết lúc trước trong mắt Quỷ Kiến Sầu đến rắm cũng không bằng.” “Ừ.” Giang Thần nhẹ gật đầu. Một đại ca thế lực ngầm, anh cũng không thực sự coi trọng. Chỉ cần anh muốn, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, chỗ này chỉ mấy phút là bị chiếm đóng. Chẳng mấy chốc đã vào sâu trong lòng đất. Giang Thần phát hiện ở đây có một sòng bạc ngầm, có rất nhiều người tụ tập. Giang Thần liếc mắt nhìn rồi bỏ qua, sau khi ba người bị đưa vào phòng kín, thợ sửa chữa nói: “Đại ca đang gặp khách, đợi chút.” Giang Thần khẽ gật đầu: "Ừ." Nếu đã đến rồi vậy thì đợi một chút. Nếu như không hỏi ra được thứ mình cần, vậy thì chỗ này cũng không cần tồn tại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]