Tiêu Dao Vương xuất hiện, tâm trạng của Giang Thần không hề bị ảnh hưởng.
Giải quyết xong chuyện của Đường Sở Sở, thì Đường Sở Sở đích thân gọi điện baot anh quay lại.
Tâm trạng anh không tồi, ngân nga một đoạn nhạc, vẻ mặt thong dong tự tại.
Anh sắp tới nhà Đường Sở Sở rồi.
Gõ cửa.
Cửa phòng mở ra.
Người mở cửa chính là Đường Sở Sở.
Vừa nhìn thấy người đến là Giang Thần, cô ngay lập tức tủi thân khóc, gục ở trong lòng Giang Thần.
Người con gái đẹp nhào vào trong lòng, một mùi thơm ngát đến mê người của người phụ nữ truyền đến khoang mũi, kích thích thần kinh Giang Thần.
Giang Thần vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô, cười nói: "Không có gì cả, đừng khóc mà, khóc nữa là thành mặt mèo đó, không đẹp đâu."
Lúc này Đường Sở Sở mới ngừng khóc.
Kéo Giang Thần vào trong.
Tất cả mọi người trong nhà đều ở trong phòng.
Nhưng, sắc mặt không được tốt lắm.
Giang Thần đi qua: "Bố, mẹ."
Hà Diễm Mai gật đầu với anh, xem như là chào lại anh, nói: "Giang Thần, con cũng đừng trách bọn mẹ, bọn mẹ cũng chỉ vì bất đắc dĩ."
"Mẹ, con không trách mọi người, đều do chính con không cố gắng, không đủ năng lực giải quyết phiền phức cho mọi người."
Trên mặt Giang Thần đầy ý cười.
Anh thật sự không trách ai cả.
Hơn nữa, trách ai cũng không thể trách Đường Sở Sở.
Dù cho Đường Sở Sở có làm gì đi chăng nữa, anh đều có thể đồng ý, đây là do anh thiếu nợ Đường Sở Sở.
Giang Thần ngồi xuống, chợt lấy hai tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504582/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.