Đường Sở Sở gọi điện thoại, nói chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Giang Thần lần nữa về tới nhà dọn thức ăn xong xuôi, đợi đám người Đường Sở Sở quay trở về ăn cơm trưa.
Bọn họ trở về rất nhanh.
Vừa vào tới cửa, Giang Thần đã nhận ra có gì đó không đúng.
Sắc mặt của cả đám đều rất khó coi.
Đường Sở Sở và Ngô Mẫn còn như vừa mới khóc xong, trên khóe mắt còn ngấn lệ.
Giang Thần khó hiểu, lập tức hỏi: "Sở Sở, sao vậy, không phải nói chuyện đã giải quyết xong rồi sao. Em rể đâu, sao lại không cùng quay trở về?"
Đường Sở Sở ngó mắt nhìn Giang Thần, sau đó bật khóc tức tưởi.
"Sao vậy?"
Giang Thần vội vàng an ủi: "Có chuyện gì thì nói với anh này, anh có thể giải quyết."
"Haiz."
Hà Diễm Mai thở dài một hơi.
Giang Thần bên đây hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại cũng thở dài thế kia?"
Nhưng mà, cả nhà không có người nào lên tiếng trả lời.
Sau khi ngồi xuống bàn cơm, Giang Thần đi lấy bát đũa xới cơm cho mọi người, nói: "Nào, vừa ăn vừa nói.'
Đường Sở Sở lập tức rưng rưng mà mở miệng: "Thần, chúng ta ly dị đi."
Trong phút chốc, Giang Thần ngây ngẩn cả người.
Cũng dại ra ngay tại chỗ.
Mấy giây sau mới phản ứng lại được, ngồi xuống đốt một điếu thuốc.
Mặc vẫn không chút biến sắc, dò hỏi: "Lý do?'
Hà Diễm Mai cũng vẻ mặt áy náy, nói: "Giang Thần, thật sự là xin lỗi con. Mặc dù là con không có tiền, cũng không có quyền lực. Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504577/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.