"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, thái độ của mẹ như này là sao. Ông nội đã đích thân tới trước cửa nhà rồi, sao mẹ lại có thể làm như thế?"
"Đúng vậy đó, thật sự là nghĩ mình hay ho lắm rồi đó à?"
"Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông nội đi."
Người nhà họ Đường thay nhau liên tục chỉ trích Hà Diễm Mai.
Người kia lập tức thay đổi thái độ, mặt đầy ý cười nói: "Bố, nhà con nhỏ hẹp, không phải biệt thự, hơn nữa cũng không có nhiều ghế như vậy, có vào nhà cũng không có chỗ ngồi. Cho nên con mới không mời bố vào, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi. Úi chà, còn mang theo cả quà nữa cơ à, Tiểu Tùng, ngơ ra đó làm cái gì, còn không mau nhận lấy quà tặng đi."
"Ò!"
Đường Tùng lập tức cầm lấy quà của người nhà họ Đường mang tới, nhưng quà tặng quá nhiều, một mình cậu ta không thể cầm hết được mới réo gọi: "Tiểu Mẫn, tới lấy đồ nè."
Ngô Mẫn đi tới, Đường Tùng đưa quà lại cho vợ cầm, sau đó tiếp tục cầm lấy quà trong tay của người nhà họ Đường.
Đường Thiên Long cố gắng để mình bình tĩnh, chống gậy nói: "Diễm Mai, đều là người một nhà, có giận dỗi cái gì thì cũng cho qua đi. Lần này bố tới đây là đặc biệt mời cả nhà mấy đứa về lại gia tộc."
"Bố, bỏ đi ạ." Hà Diễm Mai thoáng ngừng, nói: "Rời khỏi nhà họ Đường cũng tốt, chí ít thì cũng không còn bị khinh bỉ, không cần coi sắc mặt của người ta mà sống nữa. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504562/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.