“Tư Mỹ…ngươi nói là giống với…những vết thương ta gây ra cho Lăng Thiên? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sau đó thì sao? Nếu như ngươi nói là giống với vết thương của Lăng Thiên thì hẳn không còn sống”
Đôi mắt xinh đẹp của Tư Mỹ nhắm lại, cô không nói gì, lặng lẽ cúi mặt xuống. Lăng Kiệt nhìn thê tử của mình, thở dài thay cô trả lời Lăng Quang.
“Phụ vương...Sau khi hắn bị tra tấn đến chết, người trong làng vẫn như cũ treo xác của hắn ở trên cao, như một lời cảnh cáo đến người dân. Nhưng đêm đó hổ thú nhân từ đâu xuất hiện, vốn dĩ nơi đây không có thú nhân, chúng tấn công ngôi làng và ăn thịt người vô tội vạ. Cái xác không nguyên vẹn treo trên cao như được tiếp theo linh lực, sống lại và giết chết thú nhân. Những người còn sống tôn hắn như anh hùng, từ kẻ phản bội thành người hùng. Nghe thật nực cười đúng không? Phụ vương, ngày hắn sống dậy, cũng chính là ngày con gặp Lăng Thiên trong mơ.” – Hít một hơi thật sâu, Lăng Kiệt lạnh lùng kể lại câu chuyện mà ngay cả anh cũng không muốn tin.
“Nói như vậy thì long hồn của Lăng Thiên đang nằm trong thân thể này?” – Lăng Quang nhẹ nhàng bước đến gần thủ lĩnh trẻ tuổi đang nằm trên mặt sàn băng lạnh lẽo, ông hỏi tiếp:
“Còn dân làng thì tại sao đột nhiên sống dậy? Con đã điều tra việc này chưa?”
“Phụ vương, việc này con đã điều tra nhưng vẫn chưa có đáp án. Hiện tại, con xin lấy tính mạng ra đảm bảo long hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/268394/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.