Mây đen mù mịt che hết bầu trời làm cho mặt đất tối sầm, ngày càng dày đặc hơn, những tầng mây đen kịt che lấp ánh sáng mặt trời. Bầu trời ban ngày ngay lập tức như chuyển sang ban đêm kèm những trận cuồng phong kéo tới, mạnh mẽ cuốn bay mọi thứ nó thổi qua. Sấm chớp vang dữ dội như muốn xé tan lớp mây đen. Mùa hạ nắng nóng bất chợt như đón chờ một cơn bão sắp tới. Trên mặt đất, ruộng vườn, nhà cửa, những hoạt động sản xuất của con người bay tứ tung và trở nên hoang tàn bởi cơn gió mạnh khủng khiếp. Sóng biển đánh mạnh vô bờ làm những hộ dân sống ven biển phải tháo chạy, những đợt sóng dữ đánh vỡ căn nhà gỗ thô sơ của dân chài. Thiên tượng lại một lần nữa xảy ra, lần này có phần mạnh bạo hơn. Động đất từ nhẹ đến mạnh liên tục, những tòa nhà cao tầng vốn được nhân loại tự hào đang sụp đổ. Con người lại một lần nữa đối mặt với đại họa, hoảng loạn mà xô nhau tìm nơi lánh nạn, cảnh trẻ em khóc trên đường gọi cha mẹ, cảnh người lớn tuổi ở lại chấp nhận số phận. Phải chăng ngày tận thế trong truyền thuyết đã đến? -------------- Trong hang động lạnh lẽ tỏa ra hàn khí được dựng lên từ những tảng băng dày vĩnh cửu, Lăng Quang cùng con trai và con dâu của mình đang nói chuyện, căng thẳng bao trùm cả hang khiến cho không khí đã lạnh lại càng thêm lạnh. “Phụ vương, con có một giấc mơ kì lạ sau ngày tang lễ của Lăng Thiên.” Ông không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo anh tiếp tục câu chuyện, đưa mắt nhìn người đang nằm trong chiếc hộp chữ nhật làm từ băng, hai bàn tay siết chặt thành quyền trắng bệch, gương mặt vẽ lên nhiều tâm sự. “Trong mơ, Lăng Thiên nói với con rằng đến vùng biển phía Đông, lặn sâu xuống bên dưới sẽ tìm thấy. Con cũng đã đến đó, những vẫn không có kết quả gì. Con nghĩ chỉ là giấc mơ nên bỏ cuộc, nhưng những ngày sau đó giấc mơ lại tiếp diễn…Chính là…Lăng Thiên nói với con là thằng bé sẽ quay lại, long hồn sẽ trú ngụ trong một phàm nhân và đợi ngày chính thức hồi sinh.” – Lăng Kiệt nhìn đối diện với cha mình, giọng của anh có phần khẩn trương, kể hết về giấc mộng kì lạ bám theo anh suốt một tháng. “Sau đó làm sao? Con tìm thân xác mà long hồn chọn như thế nào? – Không nhịn được, Lăng Quang mới bắt đầu lên tiếng. “Phụ vương, sau đó con có một gặp mặt bí mật với Đệ nhất trưởng lão, ông ta cho con một lời tiên tri rằng long hồn sẽ chọn một thân xác có quá khứ bất hạnh, cơ thể không nguyên vẹn nhưng phải có khả năng chịu đựng huyết mạch long hồn. Nhưng thời gian sinh ra thân xác được long hồn chọn làm vật chứa lại không đúng hoàn toàn, theo lời tiên tri thì một tháng nữa “vật chứa” mới được sinh ra.” – Khuôn mặt của thái tử Đông cung đanh lại, nhìn sang vị hôn thê của mình, thở dài một hơi và nói tiếp. “Con biết người thắc mắc tại sao con biết “vật chứa” sẽ ở nơi này, đúng không ạ? Phụ vương, ở đầu cánh rừng có một dân cư nhỏ sinh sống, người ở đây sống tách biệt với thế giới bên ngoài nên còn rất lạc hậu, thường xuyên là miếng mồi ngon cho bọn thú nhân sống trong rừng. Thú nhân tập trung ở đây rất đông và hung hãn, chúng muốn xây dựng lãnh thổ ở đây. Đương nhiên việc này không liên quan với chúng ta, nhưng phụ vương có nhớ trận chiến giữa long giới và Tu La giới mấy năm về trước không?” “Ý con là…” – Sống đã quá lâu, Lăng Quang dễ dàng nhận ra điều gì đó không ổn trong lời nói mập mờ của con trai mình. “Đúng vậy, thưa phụ vương! Tu la tộc đang nắm thế thượng phong, đem tất cả con người trên mặt đất làm nô lệ, quy phục bọn chúng. Khu rừng này là nơi đầu tiên bọn chúng xâm lấn nhân tộc, cũng là nơi bọn chúng đặt căn cứ, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả những tên Tu La ở đây cho dù có cường đại thế nào cũng biến mất không vết tích. Mất đi kẻ cầm đầu, không thể làm yên lòng ba quân, nhân loại vùng lên chống trả, đuổi bọn chúng tháo chạy. Cho nên chiến thắng thuộc về con người trên mặt đất, nhưng tin đồn truyền ra bên ngoài là Tu La tộc đã kí hiệp ước hòa bình với nhân loại, nhà ai nấy về.” “Mỗi một tên Tu La tộc đều không dễ đối phó, huống chi là cả một đội quân. Ta vẫn thắc mắc là ai có thể làm được điều này? Ta không tin là bọn Kim Sí Điểu có sức mạnh khổng lồ đến vậy.” Nghe được câu trả lời của Lăng Quang, không hẹn mà gặp, Lăng Kiệt và Tư Mỹ nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu, im lặng một lúc lâu thì Lăng Kiệt mới lên tiếng. “Ta đã điều tra về sự việc này, Kim Sí Điểu hoàn toàn không biết gì về chuyện Tu La tộc phát động chiến tranh, đương nhiên bọn họ không có khả năng làm việc này. Sau khi biết được chuyện Tu La tộc bỗng dưng rút lui, con mới đến đây tìm hiểu rằng trên cái xác của bọn Tu La đều có dấu vết của sét và móng vuốt của rồng…” “KHÔNG THỂ NÀO! Đó là do Lăng Thiên làm sao? – Không nhịn được mà thốt lên, gương mặt đang căng thẳng nhanh chóng biến hóa sang ngạc nhiên. “Không có khả năng, long hồn của Lăng Thiên không có sức mạnh cường đại như vậy. Khi con kiểm tra một lượt tại khu căn cứ được Tu La tộc lập nên, phát hiện trong phòng giam giữ có rất nhiều xương người và một cái xác được xác định như vừa mới chết với tư thế tay chân trói chặt vào cũi. Có lẽ bọn chúng đã “chén sạch” dân làng sống ở đây và no quá nên không thể ăn được người tiếp theo. Nhưng điều lạ là trên thân thể cái xác đó lại không hề có bất cứ vết thương nào Tu La tộc gây ra, hắn đơn giản chỉ là bộc phát cơ thể mà chết thôi. Nhân loại chết vì lý do sức mạnh trong cơ thể quá nhiều, tự bạo mà chết, trước giờ chưa từng xảy ra mà Lăng Thiên cũng không thể có sức mạnh đến thế” – Nói một hơi, Lăng Kiệt mới dừng lại thở dài, ngước nhìn lên những thạch nhũ dài nhọn hoắt bằng băng, nói tiếp. “Phụ vương, đây là ngôi làng quỷ dị. Những người dân bị Tu La tộc giết chết, lại sống lại một cách thần kỳ, rồi trở lại sinh hoạt như bình thường. Nhưng không bao gồm cái xác do tự bạo mà chết. Không một ai trong dân làng để ý thân xác đó đang trong tư thế khó chịu, giống như nó tàng hình vậy.” Kể từ khi đến đây, Tư Mỹ chỉ im lặng lắng nghe, không thể kiên nhẫn được nữa, cô lên tiếng: “ Bệ hạ, người cũng biết sau khi chết đi thì xác của con người sẽ tan rã theo thời gian. Còn cái xác này…nó không hề có dấu hiệu phân hủy. Cho đến một ngày, nó tự động mở mắt.” “Xác chết sống dậy! Đây là lần đầu tiên ta nghe, các ngươi giống như đang kể một câu chuyện hài hước vậy.” – Không thể nghe tiếng, Lăng Quang xoay người bỏ đi thì Tư Mỹ lại tiếp tục nói. “Bệ hạ, cái xác đó sau khi hồi sinh, mọi người mới nhìn thấy được hắn. Theo người dân xung quanh kể lại, hắn chính là người đã mở đường cho Tu La tộc tiến vào, cho nên sau đó bị dân làng xem là kẻ phản bội và tra tấn hắn. Điều thắc mắc là dân làng lại ra tay tạo nên những vết thương giống như…ngài từng làm với Lăng Thiên vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]