Chương trước
Chương sau
Bên ngoài quán bar, Yamamoto nằm trong thùng rác, cả người mềm oặt vô lực, sắc mặt của anh ta âm trầm như nước.

Toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương, khiến anh ta căn bản không dùng được sức.

Trong thùng rác tỏa ra mùi chua thối, khiến anh ta khó mà chịu đựng được, thói quen vệ sinh của người Nước . rất tốt, anh ta càng là một người mắc bệnh sạch sẽ, điều này đối với anh ta mà nói thật sự chính là hành hạ sống không bằng chết.

Ở trong thùng rác nhiều thêm một giây, hận ý mà anh ta đối với người nước C€ kia càng tăng thêm một phần!

“Người đó...” Yamamoto mặt mày vặn vẹo, hận ý n trời: “Tóm lại có một ngày, tôi phải ở mảnh đất bỏ đi này, giết chết người đó...”

Đợi sau khi Yamamoto dốc hết sức, run rẩy bò ra khỏi thùng rác, đột nhiên có một bóng người từ một bên truyền tới.

“Anh không đợi được tới ngày đó rồi."

'Yamamoto sửng sốt trong lòng, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người mặc đồ đen, thần sắc bỡn cợt nhìn anh ta.

Trong tay bọn họ, nghiễm nhiên cầm hai con dao sáng loáng tỏa ra sát khí lạnh lão!

“Người đó...lcác người dám!” Yamamoto quát: “Tôi là truyền nhân dòng chính là của Karate ở Nước .!...!các người dám động vào tôi, nhất định khiến nước C các người máu chảy thành sông!”

Giọng nói của Yamamoto hồn hậu, rúng động hư không.

Hai người mặc đồ đen kia cười lạnh khinh thường, ánh mắt khinh miệt: “Đầu như này rồi còn ra vẻ, anh như này còn là truyền nhân của Karate thì tôi sẽ là Thiên Hoàng.”

“Các người... tắt phải chết!” Sắc mặt Yamamoto đỏ bừng, thần sắc phẫn nộ, tôn nghiêm của anh ta, đang bị giãm đạp một cách trần trụi.

“Mẹ nó, ngài Chu không biết từ đâu nghe nói, tên này đã hại không ít các cô gái, thậm chí có người còn là trẻ chưa thành niên.” Một người mặc đồ đen khác nhìn Yamamoto, lạnh lùng nói.

“Đù, tên súc sinh này, vậy mà còn có thể sống tới bây giờ?!”

Hai người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Yamamoto, sắc mặt dần lạnh đi.

“Cao thủ Karate của Đế quốc tôi nhiều vô kể...!các người nếu như dám động vào tôi, các người sẽ phải trả ra cái gió khó mà tưởng tượng!” Trong

lòng Yamamoto dấy lên cảm giác không hay, đanh giọng uy hiếp.

“Vậy không biết anh có từng nghe câu nói này chứ” Một người mặc đồ đen mở miệng: “Phạm vào người nước C€ tôi, giết không thaI”

Một dao hạ xuống, máu tươi bắn ra.

Hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn thi thể của Yamamoto, rơi vào trong sự trầm mặc lạnh lẽo chết lặng: “Đến lúc đó làm sao ăn nói với ngài Chu?”

“Nói anh ta ngoan cố chống lại, chúng ta chỉ là vì bảo vệ bản thân.” Một người mặc đồ đen trong đó nhàn nhạt mở miệng: “Ngài Chu nếu nghe thấy lời anh ta nói vừa rồi, cũng sẽ không giữ lại tính mạng của anh ta.”

Trong quán bar, ngài Chu ngồi trên sô pha, thấy một con dao dính máu để trên bàn, nghe thấy lời kể của hai người mặc đồ đen, đôi mắt dưới chiếc kính đen, vô cùng sâu thẳm.

“Người Nước .J đó, quả thật là nói như vậy sao?” Ngài Chu từ từ hỏi.

Hai người mặc đồ đen gật đầu: “Tuyệt đối chính xác, không dám lừa dối ngài, người Nước .J đó, xuất khẩu cưồng ngôn, còn động sát tâm với chúng ta, chúng tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng dao.”

Ánh mắt thâm trầm của ngài Chu dừng ở trên người hai người mặc đồ đen, ánh mắt dường như có thể xuyên thủng thân thể của hai người, khiến cơ thể của hai người run rẩy, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.

Bỗng chốc, khóe miệng của ngài Chu nhiều thêm tia lãnh khốc: “Vốn dĩ muốn giữ lại một mạng cho cậu ta, giao cho cậu Trần xử lý, nhưng cậu ta ở trên đất của nước € dám dùng từ ngữ ngông cuồng tự đại, chết thì chết thôi.”

Sau khi ngài Chu nói xong, nhìn sang hai người của nhà họ Hoàng bị đánh bầm dập thê thảm kia, hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ném bọn họ ở bên đường, bảo nhà họ Hoàng ở T tới nhặt người.”

Hoàng Vinh nằm trên đất, anh ta thê thảm tới mức căn bản không còn dáng vẻ gì nữa, thật sự là thảm không lỡ nhìn!

Cả gương mặt sưng hút giống như cái đầu heo của anh ta, bên cao bên thấp, trông thật sự chính là một trò chơi!

Hoàng Vinh hän học nhìn chằm chằm đám người ngài Chu, toát ra vẻ oán hạn phẫn nộ vô cùng, nhưng lại không dám mở miệng...!Anh ta biết rõ một đạo lý, người ở dưới mái nhà của người ta không thể không cúi đầu.

Trong lòng Hoàng Vinh đã định chủ ý, đợi khi về tới nhà họ Hoàng, anh †a nhất định phải diệt hết Đàn Cung! Phải khiến Đàn Cung, máu chảy thành sông!

Hoàng Vinh vừa nghĩ, đột nhiên, một người mặc đồ đen đi tới gần, một chân đạp lên người anh ta.

Hoàng Vinh đau đớn rên một tiếng, người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Trói hai người bọn họ lại, ném ở trên đường lớn.”

“Cái gì? Các người dám! Không được!” Đầu óc của Hoàng Vinh ầm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, anh ta thế nào cũng không ngờ, Đàn Cung, vậy mà lại dùng cách này đối với anh ta!

“Tôi là người của nhà họ Hoàng ở thành phố T, các người biết rõ cái giá khi làm như vậy không?! Các người căn bản không gánh chịu nổi!” Hoàng Vinh cất giọng run rẩy, đây là sự sỉ nhục trần trụi nhất đối với anh ta!

Điều này tương đương với việc giãm đạp và kinh thường uy danh và tôn nghiêm của nhà họ Hoàng ở thành phố T!

Hoàng Vinh tức tới mức sắp nổ phổi tới nơi rồi, thân phận của anh ta cao quý, địa vị siêu phàm ở thành phố T, kết quả lại bị Đàn Cung dùng cách thức này tới sỉ nhục!

“Nhà họ Hoàng ở T tính là rắm.” Hai người mặc đồ đen đó không biết lai lịch của nhà họ Hoàng ở thành phố T, cười lạnh một tiếng, quăng ra một cái tát, đánh Hoàng Vinh tới mức ngất đi.

Đợi sau khi Hoàng Vinh tỉnh lại, Đàn Cung sớm đã rời khỏi quán bar, mà anh ta, và một người của nhà họ Hoàng khác, bị trói chặt ném ở bên đường, xung quanh đều là người đi đường vây lại xem chỉ chỉ trỏ trỏ với bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.