Lương Đấu Thiên nhịn không được sự yên lặng này, liền mở miệng nói bừa một câu:
- Nếu người của Vũ gia phát hiện ra chúng ta xâm nhập trái phép địa bàn của họ, cô nghĩ bọn họ có đuổi đánh chúng ta không?
Cô nàng như bất mãn với câu hỏi ngớ ngẩn của hắn, một tay ôm cổ, một tay quẹt mũi khịt khinh thường một cái, nói:
- Đấu Thiên! Không phải có ngươi sao? Ta ngã từ trên vách núi xuống mà ngươi còn chẳng sao, ngược lại ta mới là người bị thương, với lại ta họ Lạc, gọi ta Lạc muội muội.
Nghe thấy họ Lạc vô cùng xa lạ lại có chút quen thuộc như đã nghe ở đâu đó trong đoạn ký ức sâu xa nào đấy mà chẳng thể nhớ ra hắn liền bỏ qua, gật đầu đồng ý gọi nàng là họ Lạc, nhưng hai chữ muội muội thì có chút thân mật hắn khó tiếp nhận. Nghĩ đến đôi chân mình đi trong Thảo Đằng Nguyên này nhiều ngày như vậy mà chưa thấy điểm cuối, y liền hỏi:
- Lạc cô nương, cô xem có phải chúng ta đi lầm đường hay không? Đã gần một tuần đi đường rồi mà vẫn chưa thấy được lối ra.
Lạc cô nương dù không thích cách gọi này của hắn nhưng lại cảm thấy như vậy là vô cùng đúng, giữa hai người bọn họ đâu có quan hệ gì quá mật thiết đâu mà phải nhét thêm hai chữ muội muội. Suy nghĩ một lát, nàng nhớ lại phạm vi bao phủ Thảo Đằng Nguyên nhiều nhất chỉ cần bốn ngày có thể rời khỏi. Bỗng nghĩ tới điều gì, nàng liền hốt hoảng nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-viet-than-de/162616/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.