Qua đi vài tháng, tại một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng toàn bộ cây cối đều trụi lá trông như một khu tử địa, chim cũng không thèm tới, chỉ có một số loài yêu thú toàn thân bốc hỏa đi loanh quanh trong rừng. Giữa trời hanh khô này, cây cối lại không bị cháy chút nào.
Cách đó không xa, một đám bụi mù bốc lên cuồn cuộn, hỏa diệm thiêu cháy cả một vùng xung quanh hừng hừng như lò hỏa thiêu, trên cành cây đại thụ sừng sững là hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan mặc trang phục giản dị với chiếc bố y mỏng manh, đầu tóc gọn gàng đứng trên quan sát làm cho hai người có chút khí chất mộc mạc của thợ săn, không chút phong lưu hay xa hoa.
Phía dưới chiến trường là thân hình Việt Hưng mặt tuôn mồ hôi như mưa, tóc bết dính lại vào nhau, để thân trần lộ cơ bắp đã thành hình, tuy không được cường tráng như Sở Mạnh nhưng ở tuổi mười sáu như hắn liền xem như vô cùng xuất sắc. Đồng thời hắn cũng để lộ ra cánh tay bị cụt năm ngoái ngay khi vừa tới Táng Địa cốc. Tay phải cầm đoản đao liên tục di chuyển, vừa phải tránh những cái hố nhỏ đang bốc lửa, vừa đánh bài quyền xua tan đi những viên Hỏa Bạo Đạn không thể né tránh do yêu thú hỏa hệ trước mặt gây ra.
Vì hắn sử dụng phác đao, loại đao dài nên có thể gắn đầu đao với thân đao, luyện tập đoản đao cũng xem như khi bị địch đánh gãy còn có cái để phòng thân. Chứ chuyên tâm mãi vào phác đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-viet-than-de/162615/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.