Rất nhiều người lũ lượt bước đến chào hỏi với Dịch tam thiếu gia gia, La Thuần liếc nhìn sang chỗ đó, thấy Dịch tam thiếu gia gia là một chàng trai sáng sủa khoảng ba mươi tuổi. Hắn liên tục chào hỏi và trò chuyện với mọi người xung quanh, trông thật sự rất hòa hợp.
Theo bên cạnh hắn còn có một ông lão chừng năm, sáu mươi tuổi, mặt mày ông ta niềm nở, bật cười ha ha nói: “Chắc mọi người vẫn chưa biết, mấy hôm trước Dịch tam thiếu gia đã đột phá đến Không Cảnh và trở thành cường giả Không Cảnh chưa đến ba mươi tuổi rồi, chuyện này rất hiếm gặp trong lịch sử giới võ thuật của chúng ta đấy.”
Mọi người thấy vô cùng kinh ngạc, líu lưỡi nói: “Dịch tam thiếu gia thông minh sáng dạ, không hổ là thiên tài của giới võ thuật phía nam. Tôi thấy Dịch tam thiếu gia phải là người đứng đầu trong thế hệ trẻ đấy.”
“Đó là điều hiển nhiên, Lôi Thần tiên sinh là nhân vật như thế nào, sao có thể dạy dỗ ra một người con trai kém cỏi được. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Dịch sẽ đứng đầu cả giới võ thuật.”
Dịch tam thiếu gia mỉm cười không nói gì, nhưng nét mặt ít nhiều cũng có vẻ khá đắc ý.
Đột nhiên phía sau đám người có một người lên tiếng: “Dịch tam thiếu gia có tài năng trời ban, chắc chỉ có Tiểu Lôi Thần của Hà Đông đó mới có thể so bì được. Tôi nghe nói người ta bây giờ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi.”
Nghe thấy cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006327/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.