Ngải Vũ Sinh dường như gặp được cứu tinh, vội vàng hét lên: “Bác Năm, cháu ở đây, hai tên bảo vệ thối tha này lại dám đánh cháu.”
Đám đông tách ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới, Ngải Vũ Sinh vội vã nhào lên khóc lóc và nói: “Bác Năm, bác phải đứng về phía cháu, bác xem cháu bị bọn chúng đánh thành ra như này.”
Ngải Thế Long lạnh lùng nhìn bảo vệ một lượt và nói: “Chính là các cậu ra tay?”
Hai người bảo vệ tránh sang một bên, để lộ ra bóng dáng của La Thuần.
Ngải Thế Long sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chỉ cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng ầm, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, cười xuề xòa và nói: “La tiên sinh, hóa ra là cậu ư, con cháu trong nhà không hiểu chuyện, mong cậu đừng chấp nhặt.”
Ngải Vũ Sinh thấy khó hiểu và nói: “Bác Năm, là cậu ta đã đánh cháu, bác khách sáo với cậu ta làm cái gì?”
“Mày câm mồm đi cho ông!” Ngải Thế Long cho hắn ta một tát lên mặt, khom lưng cúi đầu đi đến bên cạnh La Thuần và nói: “La tiên sinh, cậu yên tâm, khi về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
La Thuần cười nhếch mép nói: “Con cháu không hiểu chuyện, vậy là do người lớn không dạy dỗ tốt, không cần phải đợi khi về, dạy dỗ hắn ta ở đây luôn đi, tôi xem thử nhà họ Ngải các ông dạy dỗ như thế nào?”
Ngải Thế Long quay lưng đạp Ngải Vũ Sinh một cái làm hắn ngã sõng soài trêи
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006298/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.