Tất cả mọi người đều nhìn La Thuần, hầu hết trong số đó đều cười trêи nỗi đau của người khác, Trịnh Duyệt ha hả cười và nói: “Anh Sinh nói đúng, loại người không có thân phận lại không biết thưởng thức như cậu ta, thật sự là không phù hợp đến những chỗ như thế này cho lắm.”
La Thuần kinh ngạc nói: “Đây cũng không phải nhà của cậu, tôi muốn vào thì vào, cậu có thể cản được tôi ư?”
Ngải Vũ Sinh khinh thường nói: “Không phải là tôi muốn cản cậu, mà là không có Ngải Vũ Sinh tôi dẫn đường, nhân viên gác cổng sẽ không cho cậu vào, hiểu rồi chứ!”
Ôn Điềm cau mày nói: “Mọi người đều là bạn học, cậu đừng hẹp hòi như vậy chứ, chúng ta đều đã đến rồi, vào xem một chút thì đã làm sao?”
“Đúng đấy!” Khương Suất cũng nói theo: “Mọi người đều nghe nói cậu mời khách, cất công chạy qua đây, bây giờ thành ra như này, thật mất hứng.”
La Thuần lắc đầu nói: “Không cần nhiều lời với cậu ta, chúng ta vào thôi.”
Nói xong dẫn đầu đi vào phía cổng chính.
Ngải Vũ Sinh cười lớn và nói: “Cậu nghĩ mình là ai? Nếu như cậu có thể vào được tôi theo họ La nhà cậu!”
“Mặc kệ cậu ta!” Trịnh Duyệt ghé sát vào người Ngải Vũ Sinh, nhõng nhẽo nói: “Chúng ta chờ xem trò cười của cậu ta đi, loại người không có văn hóa lại không có nhận thức.”
Ôn Điềm tức nghiến răng, cũng đi theo La Thuần vào trong, cùng lắm thì cô ta nói thân phận của mình cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006297/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.