“Tôi tin mọi người đều biết tình hình hiện tại của Quốc vương Long quốc, bây giờ tôi sẽ nói về kế hoạch của tôi.”
Lê Vĩnh Thiên nói xong thì quay đầu hỏi Trương Minh Nguyệt: “Tổ trưởng Minh Nguyệt, người bạn kia của cô khi nào đến.”
“Tôi đã cho cấp dưới phát tín hiệu cho anh ta, thời gian cụ thể lúc nào tôi cũng không chắc, nhưng nếu anh ta nhìn thấy thì sẽ nhanh chóng đến tìm tôi.” Trương Minh Nguyệt không chắc mà nói.
“Hộ soái, chúng ta có nhiều người như vậy chắc là đủ rồi nhỉ?” Phạm Cương thấy Lê Vĩnh Thiên còn muốn tìm giúp đỡ, hơn nữa còn thông qua Trương Minh Nguyệt tìm người. Ngay cả Trương Minh Nguyệt cũng không chắc có thể liên hệ được với người nọ không, chắc chắn quan hệ cũng không quá thân.
Chuyện bí mật như thế lại để cho người không xác định tham gia, anh ấy có cảm giác vô cùng mạo hiểm.
Lê Vĩnh Thiên quay đầu nhìn Phạm Cương, Phạm Cương lập tức ý thức được mình lắm mồm, bởi vì chuyện anh ấy có thể nghĩ đến thì chắc chắn Lê Vĩnh Thiên đã nghĩ đến.
Phạm Cương lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, Lê Vĩnh Thiên cũng không hề giải thích với anh ấy.
“Lưu Đại Thông!” Lê Vĩnh Thiên điểm danh.
“Có!” Lưu Đại Thông đứng lên khỏi vị trí chào theo kiểu nhà binh. Theo bọn họ nghĩ, nơi này tương đương với phòng chỉ huy bộ đội.
“Lúc trước khi Đinh Điểu cùng tôi ứng chiến, anh cũng thấy rồi đúng không? Tiếp theo, anh giả thành dáng vẻ của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913885/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.