Đối với Khương Hà Bằng mà nói, Lê Vĩnh Thiên có thể để mẹ mình quay về lại Long Phủ, đây đã là một điều phá lệ rồi. Chỉ cần Lê Tuyết Tương quay về rồi, thì Lê Vĩnh Thiên sớm muộn gì cũng sẽ quay về mà thôi.
“Được, không vấn đề gì, khi nào thì tôi có thể đưa bà chủ rời khỏi đây?” Khương Hà Bằng cả khuôn mặt đều toát lên vẻ phấn khởi và nói.
“Đợi sau khi trời sáng, nhớ rõ, việc mẹ tôi đi đến Long Phủ tuyệt đối không được để bất cứ người nào biết được, ngay cả những người khác trong Long Phủ cũng không ngoại lệ.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cậu chủ, tôi làm việc thì cậu yên tâm đi, thế lực của lão già gian xảo Ngụy Nghiêm hiện giờ đang cực kỳ lớn mạnh, cậu nhất định phải cẩn thận, nếu như…” Khương Hà Bằng đang muốn nói với Lê Vĩnh Thiên rằng, tới lúc cấp thiết, thì có thể quay về nhà họ Long tìm đường lui.
“Được rồi, chú Bằng, mặc dù tôi để mẹ tôi đến Long Phủ, nhưng không có nghĩa là tôi đã trở thành người của nhà họ Long, đợi đến khi tôi giải quyết xong chuyện ở bên này, thì tôi nhất định sẽ đón mẹ mình quay trở về.” Lê Vĩnh Thiên biết rằng Khương Hà Bằng đang định thuyết phục mình quay về nhà họ Long, vì vậy anh đã nhanh chóng ngăn Khương Hà Bằng tiếp tục nói.
Lê Vĩnh Thiên có thể cảm nhận rất rõ ràng về sự trung thành của Khương Hà Bằng đối với Long Chấn Tiêu, vì vậy anh không muốn buông lời quá nặng nề, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913883/chuong-1301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.