Rất rõ ràng, lời kêu gọi đầu hàng lúc nãy của Lê Vĩnh Thiên đã có tác dụng, nhưng mà Lê Vĩnh Thiên có thể đánh bại cả Cầu Hạn, bây giờ lại giúp đỡ nhiều như thế. Sau khi bọn họ xem xét thời thế thì cảm thấy tiếp tục đi theo Đinh Điểu chỉ có một con đường chết.
Nhất là lão Năm, gã nghĩ đến khi nãy bị Đinh Điểu ép buộc làm bia đỡ đạn, trong lòng hận ông ta đến nghiến răng. Bây giờ có cơ hội trả thù Đinh Điểu, trong lòng của gã vô cùng vui vẻ.
“Sao thế, hai người còn muốn bị chôn cùng ông ta sao?” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói với lão Bốn và lão Năm.
“Lê… Hộ Soái, anh… Lúc trước anh nói, không truy cứu trách nhiệm của chúng ta có còn tính không?” Lão Năm tỏ vẻ mong chờ mà hỏi.
Đinh Điểu nghe xong, lập tức tức giận quát: “Lão Năm, mày là đồ khốn, nếu dám làm phản thì tao sẽ giết cả nhà mày.”
“Lão già, ông uy hiếp ai đấy, không nhìn tình hình trước mắt, bây giờ ông còn có thể sống mà ra ngoài sao?” Lão Năm tức giận phản bác.
Đồng thời, gã cùng quỳ lộp cộp một tiếng trước mặt trước mặt Lê Vĩnh Thiên, than thở khóc lóc: “Hộ soái, tôi thật sự không muốn đối nghịch với anh, đều là lão già này ép buộc. Bây giờ chúng tôi trả bà chủ cho anh, hi vọng anh có thể giữ lời, tha cho chúng tôi một con đường sống.”
Lão Năm nói xong, lão Bốn cũng vội vàng lộp cộp quỳ trên đất, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913873/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.