Lê Vĩnh Thiên nghe Đinh Điểu nói như thế thì lập tức hiểu rõ ông ta có ý gì. Hiệp khách bị cấm dùng võ, Lê Vĩnh Thiên biết rõ lịch sử của Long quốc, trong thời loạn thế, võ giả bọn họ được xưng là anh hùng chúa cứu thế.
Nhưng bây giờ là thời bình, bọn họ chỉ là một đám người vi phạm điều cấm làm theo ý mình.
Mặc dù bây giờ nước Long quốc cũng không thái bình, nhưng mà lúc này chiến tranh cũng không dựa vào võ giả cầm kiếm đánh nhau. Hiện tại vũ khí tiên tiến đến mức không cần đối mặt cũng có thể gi3t chết đối phương, võ giả vốn không có đất dụng võ.
Một người đã không có đất dụng võ, còn muốn làm người cao cao tại thượng, muốn làm anh hùng được người ta dựa vào. Chuyện này vốn không thực tế, võ giả bị chiến tranh hiện đại đào thải, đây là điều tất nhiên trong lịch sử.
“Cho nên cuối cùng ông muốn làm gì?” Lê Vĩnh Thiên đã đoán được thứ Đinh Điểu muốn nói, nhưng anh vẫn hỏi một chút.
“Võ giả chúng tôi cần trật tự của mình, Ngụy Nghiêm đã hứa với chúng tôi sau khi ông ta lên làm Quốc vương Long quốc thì sẽ cho chúng tôi địa bàn bang phái của mình, không cần bị luật pháp của các người trói buộc nữa.” Đinh Điểu nói với vẻ kiêu ngạo. Ông ta đã ý thức được hôm nay ông ta và Lê Vĩnh Thiên sẽ có một người chết, cho nên ông ta không giấu diếm nữa.
Thật ra khi Lê Vĩnh Thiên còn nhỏ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913869/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.