“Hộ soái…” Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh thấy Lê Vĩnh Thiên bằng lòng chấp nhận kết quả này, nhất thời trở nên lo lắng.
“Đừng có gọi tôi là hộ soái nữa, tôi đã không còn là hộ soái nữa rồi. Lúc tôi không ở đây, các người phải cố gắng mà phục vụ Long Quốc!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Ngụy Nghiêm nhìn thấy có thể cách chức của Lê Vĩnh Thiên dễ dàng như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng.
Ông ta thực sự không muốn gây thêm rắc rối nữa, lập tức làm cho quốc vương Long Quốc nói: “Được rồi, Lê Vĩnh Thiên, nếu anh đã chấp nhận hình phạt này, vậy thì mời anh rời khỏi đây, quay về Đà Lạt đi!”
“Vâng! Tôi xin cáo lui, quốc vương Long Quốc chú ý giữ gìn sức khỏe!” Lê Vĩnh Thiên nói xong, lập tức quay người đi, không hề do dự mà rảo bước ra khỏi Long Cung.
Đây cũng không phải là lần đầu anh bị cách chức, sớm đã quen rồi.
Hơn nữa anh biết, sớm muộn gì mình cũng được phục chức mà quay về thôi!
Mấy người văn võ đại thần của Long Đô, nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức rồi, cũng không dám đi đến tiễn, sợ sẽ bị liên lụy.
Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên rời đi, cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, đều nhanh chóng cáo lui với quốc vương Long Quốc.
“Quốc vương Long Quốc, nếu như không có chuyện gì, mạt tướng xin cáo lui trước.” Phạm Cương nói.
“Quốc vương Long Quốc, Hà Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913585/chuong-1159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.