Lê Vĩnh Thiên đã nổi danh Thiết Huyết hộ soái, sẽ không dễ dàng rơi lệ. Nhưng bây giờ mắt thấy sắp làm được chuyện lớn, lại bị bức rút quân, anh nhịn không được mà rơi nước mắt.
Phá được thủ đô của Sư Quốc, đó là dùng vô số tính mạng của các tướng sĩ đổi lấy thành quả chiến đấu, nhưng bây giờ muốn chắp tay hoàn trả cho Sư Quốc, bảo sao anh có thể không đau lòng muốn chết cho được?
Nếu như không rút binh, mà là tử thủ thủ đô Sư Quốc, có thể dựa vào phòng thủ kiên cố của công sự phòng ngự thủ đô Sư Quốc, với Bắc Cảnh Quân, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư trong ngoài tấn công quân địch, tiêu diệt chủ lực của quân địch, gây tổn thất nghiêm trọng cho Sư Quốc!
Thế nhưng, tất cả những điều này, bởi vì quốc vương Long Quốc hạ lệnh rút binh, mà tan thành bọt nước!
“Hộ soái, đây là mệnh lệnh của quốc vương Long Quốc, quân mệnh khó vi phạm, anh đừng quá đau lòng.” Hà Ngọc Vinh nhìn thấy trong mắt Lê Vĩnh Thiên rưng rưng, biết rõ khẳng định anh đang vô cùng đau lòng, lập tức an ủi.
“Đúng vậy đó! Hộ soái, tuy lần này chúng ta công phạt Sư Quốc thất bại trong gang tấc, nhưng ngày sau chúng ta còn có thể quay đầu trở lại.” Phạm Cương cũng an ủi.
“Hộ soái, anh đã làm hết sức rồi, cho dù lần này không thể triệt để chinh phục Sư Quốc, nhưng Sư Quốc đã bị chúng ta dọa sợ, về sau tuyệt đối không bao giờ dám tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913567/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.