Lê Vĩnh Thiên liếc xuống liền nhìn thấy mắt cá chân Hà Ngọc Vinh vết thương chồng chất, máu chảy ròng ròng đột nhiên anh cảm thấy đau lòng.
Vết thương ở mắt cá chân của Hà Ngọc Vinh là do lúc trước đánh nhau với mấy tên Cai ngục muốn làm ô uế cô.
Khi đó, cô đã dùng sợi dây xích trên cổ chân mình để siết cổ hai tên cai ngục cho đến chết.
Trong khi siết cổ mấy tên Cai ngục này, tất nhiên mắt cá chân của cô cũng bị thương.
“Tôi sẽ ôm cô ra ngoài.” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Hà Ngọc Vinh đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở như vậy trong lòng cảm thấy không đành lòng, vì vậy anh quyết định tự mình ôm cô ra khỏi nhà tù!
“Cái này… cái này tôi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được?” Hà Ngọc Vinh không ngờ Lê Vĩnh Thiên thật sự muốn ôm chính mình đi ra ngoài!
“Cô đã ám sát thành công Quốc Vương Sư Quốc, đã lập nên chiến công quân sự vĩ đại cho Đại Long Quốc ta. Bây giờ cô lại đang bị thương rất nặng và không thể đi lại được, vậy nên việc tôi ôm cô ra khỏi nhà tù là chuyện đương nhiên, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì”, Lê Vĩnh Thiên nói.
Nhìn thấy Hà Ngọc Vinh không chỉ có thương tích ở mắt cá chân, mà toàn thân đầy sẹo, thậm chí quần áo cũng có chút rách nát, Lê Vĩnh Thiên lập tức cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hà Ngọc Vinh.
Khi Hà Ngọc Vinh nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913486/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.