“Mẹ à, tại sao mẹ lại dậy sớm như vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Me dậy làm bữa sáng cho hai con!” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Mẹ không cần phải vất vả như vậy nữa, sau này cứ để con với Lê Vĩnh Thiên làm là được.” Chu Nhược Mai nói.
Tiêu Tuyết Tương nói: “Tụi con còn trẻ phải làm rất nhiều việc lớn, thường ngày mệt mỏi rồi. Công việc nấu ăn sáng này không cần tụi con làm đâu.” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Tại sao chúng ta không mướn ai đó nấu ăn cho chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.
“Không cần đâu, chuyện nấu cơm này chúng ta có thể tự làm. Không cần thuê người. Nếu thuê ai đó làm hết mọi thứ, mẹ sẽ rất nhàm chán vì không có gì để làm” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Được rồi, Nhược Mai, nếu mẹ anh đã sẵn lòng làm việc nhà, hãy để bà ấy làm. Bà ấy thích bận rộn, nếu không làm việc sẽ cảm thấy không thoải mái.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, nếu anh không có ý kiến gì thì được thôi.” Chu Nhược Mai nói.
Khi mọi người chuẩn bị ăn sáng, Lê Tịnh Vi và Nguyễn Tú Hằng cũng đã dậy.
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng.
“Anh à, khi nào em có thể đi học ở thành phố Đà Lạt?” Lê Tịnh Vi vừa ăn vừa hỏi.
“Bởi vì thời gian trước có chiến tranh, nên các trường học ở thành phố Đà Lạt đã phải đóng cửa. Và bây giờ chiến tranh kết thúc, tất cả các ngành nghề xã hội dần trở lại bình thường và các trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913378/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.