“Nhược Mai, anh không cho nhà em mặt mũi, kiên quyết muốn xử tử Chu Phi Dương, em hận anh sao?” Lê Uy Long hỏi.
“Sẽ không, Chu Phi Dương phản quốc, cậu ấy đáng bị như vậy, anh là vì đại nghĩa diệt thân, em sẽ không trách anh.” Chu Nhược Mai nói.
“Vậy thì tốt.” Lê Uy Long nói.
Trên đường trở về, Chu Nhược Mai nói với bà Chu: “Mẹ, chúng ta đừng nhờ Lê Uy Long, cứ như vậy rời đi, Phi Dương thật sự phải chết!”
“Mẹ biết rồi, nhưng Lê Uy Long có trái tim sắt đá, chúng ta có nhờ vả cũng vô ích.” Bà Chu nói.
“Chẳng lẽ chúng ta thờ ơ dương mắt nhìn Phi Dương bị hành quyết như thế này mà không ra tay làm gì sao?” Chu Thế Huy nói.
“Chúng ta hãy nghĩ cách khác.” Bà Chu nói.
“Lê Uy Long là hộ soái bảo vệ. Ngoài việc cầu xin cậu ta về tội chết của Phi Dương, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác để cứu Phi Dương đây?” Chu Thế Huy hỏi.
“Sẽ luôn có cách. Lê Uy Long có lẽ xử tử Phi Dương vào ba ngày sau, chúng ta vẫn còn thời gian ba ngày nữa.” Bà Chu nói.
Thành phố Vĩnh Thụy
Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc vì chiến loạn ở thành phố Quốc Hòa nên trong khoảng thời gian này đã lánh nạn ở thành phố Vĩnh Thụy.
Lần trước khi thành phố Quốc Hòa sơ tán dân chúng, hầu hết đều chạy đến thành phố Bắc Giang, nhưng Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc không có người thân ở thành phố Bắc Giang, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913120/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.