Nhưng Lê Uy Long không muốn thừa nhận điều đó nên anh nói: "Cô đừng nói linh tinh, vợ tôi là con nhà danh giá, có học thức, vô cùng dịu dàng và tốt bụng. Cô ấy rất vị tha nên sẽ không trừng phạt tôi theo cách đó đâu."
Anh đang dần hối hận vì đã trở về Đà Lạt vào lúc này. Nếu anh không quay lại thì sẽ không thấy cảnh Hà Ngọc Lan cùng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chơi bóng rổ. Không thấy cảnh các cô chơi bóng rổ thì anh cũng sẽ không đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan. Mà nếu không đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi.
"Phì." Hà Ngọc Lan không nhịn được mà bật cười, cô ấy nói: "Có phải quỳ bàn giặt hay không, cứ về nhà đi rồi anh sẽ rõ."
Lê Uy Long nghe Hà Ngọc Lan nói vậy thì giống như đứa trẻ đã gây ra tai họa nên không dám về nhà.
"Anh còn không mau về dỗ vợ anh đi, cứ đứng ngẩn người ra ở đây làm gì vậy? Chẳng nhẽ anh vẫn muốn đấu tiếp trận này với tôi, chưa phân thắng bại thì chưa chịu dừng lại à?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Còn phân thắng bại cái gì nữa, hòa là kết quả tốt nhất. Tôi không muốn đấu với cô nữa đâu." Xảy ra chuyện vừa rồi nên Lê Uy Long làm gì còn tâm trạng đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan nữa?
Nếu để Chu Nhược Mai biết mình vẫn tiếp tục chơi bóng rổ với Hà Ngọc Lan thì đừng nói là quỳ sầu riêng, có khi anh còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1786988/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.