“Dư Hân, cậu vừa nãy làm tớ hết hồn đấy, tớ còn tưởng sẽ không được gặp lại cậu nữa.” Nguyễn Tú Cẩm nghĩ lại vừa nãy thiếu chút nữa là bị đám người kia thay phiên nhau hành hạ.
Tuy chuyện kia đã qua rồi, nhưng trong lòng Nguyễn Tú Cẩm vẫn còn sợ hãi như cũ.
Nếu bản thân thật sự bị cưỡng hiếp, bị nhục nhã như vậy, nhất định sẽ sống không bằng chết.
“Tớ cũng vậy, tớ vừa nãy còn tưởng bản thân không thể ra ngoài được nữa, cứ như vậy mà chết ở trong kia, sẽ không được gặp lại cậu nữa.” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy cả một phòng đầy khó báu, cực kỳ kinh ngạc: “Sao ở đây có nhiều vàng bạc châu báu vậy?”
“Hai nghìn năm trước có một người tên Hiên Viên Bá đã tìm thấy kho báu này rồi mang về cất giữ ở đây.” Chu Nhược Mai trả lời.
“Lần này chúng ta phát tài rồi, nhiều vàng bạc châu báu như này, chỉ cần tớ lấy một bao thôi là đủ sống dư dả rồi, về sau tớ sẽ không phải viết tiểu thuyết nữa, cũng không cần phải lo nghĩ về tiền bạc nữa.” Nguyễn Tú Cẩm hai mắt mở to, phát sáng, miệng không ngừng nói.
Loading...
“Đúng vậy. Nhưng số kho báu này thuộc về Long quốc, chúng ta không thể chiếm làm của mình được.” Chu Nhược Mai nói.
“Ừ, xem ra tớ suy nghĩ nhiều rồi. Nhìn số lượng vàng bạc châu ngọc nhiều như này, tớ nhìn thôi cũng thấy sướng rồi.” Nguyễn Tú Cẩm đột nhiên quay sang nhìn chỗ châu báu kia, sự kinh ngạc khó chịu vừa nãy đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/1786874/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.