1
Thời điểm tôi kết hôn với Chu Tùy là khi anh ấy phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.
Không có tuần trăng mật, cũng chưa hoàn thành trọn vẹn hôn lễ.
Tôi ở một mình trong căn phòng trống, ngay đêm đó cô bạn thân gọi điện bảo tôi ra ngoài chơi mạt chược.
Hai người họ muốn tiết kiệm tiền nên đã đặt một khách sạn nhỏ, vừa chơi mạt chược vừa có thể ở lại ngủ luôn.
Tám giờ tối, tôi len lén đẩy cửa bước vào.
Hai cô bạn gái nằm dài trên giường, bên cạnh bày ra một bàn mạt chược.
"Ba người thiếu một, gọi người đến đi."
Từ khi kết hôn đến bây giờ, số lần tôi nói chuyện với Chu Tùy ít ỏi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tất nhiên tôi sẽ không dại gì mà gọi điện cho anh ấy, vậy nên liền đăng một bài trên vòng bạn bè.
"Thiếu một chân mạt chược, phòng 305, ai đến trước chơi trước."
Đính kèm với vị trí khách sạn của mình.
Khi đăng bài lên, tôi đã cố tình cài đặt chế độ không hiển thị với người yêu cũ.
Đang chơi mạt chược dở, cô bạn thân bên cạnh thở dài “Phụ nữ có chồng đi chơi khuya mà chồng còn không thèm ngó ngàng.”
Tôi kéo đệm ngồi xuống “Anh ấy đang lo cho người khác, thời gian đâu mà chăm sóc tớ.”
Chu Tùy gần đây đang phải điều tra một vụ án lớn, từ ngày chúng tôi cùng nhau lĩnh giấy chứng nhận ở cục dân chính đến giờ, ngay cả bóng dáng của Chu Tùy tôi cũng không tìm thấy.
Tám múi cơ bụng trong truyền thuyết cũng chưa được sờ lần nào.
Nửa giờ sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi giật mình chạy ra mở cửa, bỗng nhiên xuất hiện một tên đàn ông phất phơ đang tựa đầu vào tường "Thế nào, nhớ tôi rồi à?"
…
Suýt nữa thì tim tôi đã nhảy dựng ra ngoài.
Bởi vì đó là người yêu cũ của tôi, một tên đua xe mê tốc độ.
Anh ta phóng xe nhanh quá, tôi ngồi đằng sau cứ nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sẽ bị hất ra đường gãy luôn cái cổ, cho nên kiên quyết lựa chọn chia tay.
Chuyện này không ổn!
Tôi bấm vào vòng bạn bè, bây giờ mới nhận ra bài đăng khi nãy được cài đặt chỉ hiển thị với người yêu cũ.
Địa chỉ và phòng khách sạn còn rõ ràng như vậy.
Xong đời tôi rồi!
Quả nhiên, bên tai tôi lại truyền đến một giọng nói khác “Tống Thù, làm sao vậy?”
Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.
Người yêu cũ thứ 2 là bác sĩ ngoại khoa, anh ta vừa tan làm về, trên tay còn cầm theo áo khoác, sắc mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Khuôn mặt của tay đua xe hơi giật giật "Hai người! Tống Thù, cô chơi cũng được đấy nhỉ!"
"Tôi..."
"Yo, hay đấy. Xem ra không phải là 3 người thiếu 1, mà là 1 người thiếu 3."
Bên trái lại phát ra một giọng nói khác, càng đẩy tôi vào hố sâu tuyệt vọng.
Hả, ngay cả anh chàng này cũng đến đây?
Người yêu cũ thứ 3 của tôi là một phú nhị đại, cứ lúc nào rảnh rỗi là lại ném tiền vào mặt tôi, nhưng tính cách anh ta như thế lại khiến tôi phát phiền.
Trong giây lát, tất cả chúng tôi đều im lặng.
Hai cô bạn gái trốn ở phía sau, vừa ăn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Sắc mặt của tay đua xe lập tức tái xanh "Cút! Tận 3 người, cô chơi chúng tôi đấy à!"
Anh ta vừa quay đầu rời đi, đột nhiên cánh cửa phòng lại được mở ra.
Một nhóm cảnh sát xông vào.
Anh cảnh sát đầu tiên hô lên "Truy quét tội phạm! Tất cả ngồi xuống!"
Tôi trợn tròn cả mắt, những người khác trong phòng đều đã ôm đầu ngồi dưới đất.
Các đồng chí cảnh sát còn lại cũng tiếp tục chạy vào, rất nhanh đã bao quanh toàn bộ căn phòng.
Không gian bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tôi yếu ớt lên tiếng biện minh "Anh cảnh sát à, không phải chúng tôi... tôi kết hôn rồi."
Nhưng nghìn vạn lần không thể để cho Chu Tùy biết được…
Vừa kết hôn đã làm ầm ĩ đến mức này, chẳng phải là tự đi tìm đường ch.ết sao?
Tôi vừa mới dứt lời thì đã thấy một đôi chân rảo bước lại từ phía cầu thang.
"Khống chế được chưa?"
…
Trời ơi là trời, tôi từ từ nhắm đôi mắt lại, nghe kiểu gì cũng ra đó là giọng nói của Chu Tùy.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy hơi xa cách nhưng lại khiến người khác cảm thấy an toàn.
Nhưng giọng nói đó truyền vào tai tôi, chẳng khác nào một hồi chuông báo tử.
Tôi đột ngột cúi đầu xuống ôm chặt lấy gáy mình.
Cầu trời khấn Phật phù hộ cho con qua được kiếp nạn, đừng để anh ấy chú ý đến con.
Có trời mới biết được, tại sao một cảnh sát hình sự lại xuất hiện trong chiến dịch này?
2.
Tay đua xe bắt đầu gào lên "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị lừa".
Một viên cảnh sát nhìn anh ta cảnh cáo "Đội trưởng Chu, bốn người bọn họ đều đã bị khống chế. Cô gái đã kết hôn, anh có muốn thông báo cho chồng cô ấy không?"
Anh trai à, cầu xin anh đừng nói nữa.
"Chắc chắn là cô ấy?"
Giọng nói của Chu Tùy vẫn trước sau như một, lạnh lùng như một tảng băng.
Tia sáng của chiếc đèn pin rọi vào sau gáy tôi.
Anh ra lệnh cho tôi "Ngẩng đầu lên."
Tôi không dám cử động.
"Cô gái này, có trốn cũng vô dụng thôi, chúng tôi sớm đã biết mọi chuyện rồi." Anh trai cảnh sát bên cạnh giáo huấn tôi "Nhanh lên một chút, ngẩng đầu đi."
Tôi khóc không ra nước mắt.
Từng bước, chậm rãi... từ từ…
Ngẩng mặt lên.
Đèn pin chiếu rọi tất cả các góc ch.ết trên khuôn mặt tôi.
Chu Tùy cầm đèn pin nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm, đôi đồng tử nhợt nhạt cũng khóa chặt trên người tôi.
Xung quanh im lặng nặng nề.
Anh trai cảnh sát còn muốn nói thêm điều gì đó.
Chu Tùy đột nhiên lên tiếng "Lại đây."
Hai chân tôi nhũn ra, chỉ biết bất lực ngồi xổm xuống đất "Em... chỉ muốn chơi mạt chược."
Anh ấy nghiến răng hàm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lần này gọi cả tên lẫn họ của tôi "Tống Thù, lại đây."
Tôi rón rén đến trước mặt Chu Tùy, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn hết mức có thể.
"Chồng…"
Chu Tùy đứng tại chỗ, đút tay vào túi rồi cười khẩy.
"Ồ, em còn nhớ là đã có chồng?"
Anh trai cảnh sát nhất thời ch.ết nghẹn "Đội trưởng Chu, đây là... chị dâu?"
Chu Tùy nhìn anh ta một cái, sau đó nắm lấy cổ tay tôi và ném tôi vào phòng.
Anh lạnh lùng nhìn tôi "Ở trong đây đợi, cấm đi ra ngoài."
Nói rồi Chu Tùy đóng sầm cửa lại.
Hai người bạn thân rón rén lại gần "Gọi đến 3 người yêu cũ, còn gọi cả chồng đến đây, không hổ là Tống Thù."
Tôi khổ sở kêu lên một tiếng, bất lực ngã xuống giường.
Bên ngoài truyền đến tiếng sập cửa, còn có tiếng đánh nhau, ầm ĩ như một bãi chiến trường, cả người tôi lại rơi vào tuyệt vọng.
Xong đời rồi, nếu Chu Tùy đề nghị ly hôn, tôi có nên đồng ý hay không…
Nửa giờ trôi qua, không gian dần dần trở nên tĩnh lặng.
"Cốc cốc cốc…"
Cùng với tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tôi vừa mở cửa ra, cả hành lang đã trở thành một đống hỗn độn.
Chu Tùy đứng trong bóng tối "Đi với anh đến đồn cảnh sát."
Tôi nhìn không rõ vẻ mặt của Chu Tùy, cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn cúi đầu đi theo anh ấy.
Khi đến đồn cảnh sát, họ phát hiện ra 2 cô bạn thân của tôi đã đặt một khách sạn giá rẻ, không ngờ lại lọt vào một đường dây tội phạm.
Để thoát khỏi bị tình nghi, chúng tôi phải chứng minh được là mình không biết đến chuyện này.
“Chúng tôi” ở đây bao gồm cả tôi, 2 người bạn thân, cũng như tập thể người yêu cũ.
Chu Tùy ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và nhìn tôi chằm chằm.
Ngay khi bài đăng "Thiếu một chân mạt chược" cùng với tin nhắn của 3 người yêu cũ xuất hiện, bầu không khí xung quanh càng trở nên kỳ lạ hơn nữa.
Anh trai cảnh sát cầm sổ ghi chép rồi thở dài, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Em nói em đăng nhầm, anh có tin không?"
Chu Tùy liếc nhìn điện thoại của tôi, ngay thời điểm đó, tôi cảm thấy anh ấy giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà những gì xảy ra tiếp theo, nếu gọi là thập đại cực hình của thời Mãn Thanh cũng không phải là quá đáng.
Anh ấy bắt tôi phải cho xem lịch sử trò chuyện với bạn thân.
Tôi ôm đùi Chu Tùy khóc lóc “Anh muốn gi.ết em đấy à?”
Anh trai cảnh sát cười cười "Chị dâu, đây là quy định, xin thứ lỗi."
Mấy phút sau, Chu Tùy nhìn vào nhóm chat “Lũ q.ủy điên khùng” của chúng tôi rồi nhẹ nhàng nhướng mày.
Bạn thân đầu tiên "Cậu và lão Chu sinh hoạt vợ chồng thế nào rồi?"
Tôi gửi một biểu tượng cảm xúc hình con cóc u sầu "Chín múi cơ bụng còn chưa được sờ múi nào."
Bạn thân số 2 "Không phải là 8 múi cơ bụng sao?"
Bạn thân đầu tiên "Chậc chậc, xem ra không đơn giản như vậy..."
Anh trai cảnh sát cố nhịn cười, biểu hiện vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể "Đội trưởng Chu, hay là anh tự xem nội dung phía sau đi?"
Chu Tùy hơi mím môi, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, cuối cùng lạnh nhạt nói "Không cần."
Lịch sử trò chuyện của tôi bị đào lên.
Trước khi kết hôn, tôi không nói là đang sống cùng Chu Tùy.
Kết quả là chỉ mới nhắn tin một hồi, tôi lại giống như “fan não tàn” của anh ấy, hở ra một cái là lại trầm trồ “Oa, Chu Tùy chồng của tớ đẹp trai quá đi."
Khuôn mặt của anh trai cảnh sát đỏ ửng như quả cà chua chín, cuối cùng mới trả điện thoại lại cho tôi.
"Hiểu rồi, không cần kiểm tra nữa..."
Tôi cầm chặt điện thoại, cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt của Chu Tùy, tôi cúi đầu xuống khóc không ra nước mắt.
Như thế này có khác nào đem tôi ra hành quyết công khai?
Mà hình như Chu Tùy đã biết là tôi thích anh ấy rồi…