Điện thoại di động của Mễ Á vang lên.
- Tôi ở dưới, lên ngay đây.
Bỏ máy xuống, Mễ Á cầm ví vẫy vẫy nhân viên phục vụ ra hiệu muốn thanh toán.
- Triệu Quốc Đống, bên trên giục hỏi chúng ta đi đâu, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
- Sợ là không phải hỏi chúng ta mà là hỏi bạn. Có lẽ mọi người đều quên tôi rồi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Để phụ nữ thanh toán không phù hợp phong cách phương tây, càng không phù hợp phong cách Trung Quốc, để tôi thanh toán.
- Tiên sinh, có người thanh toán cho các vị rồi.
Nhân viên phục vụ hơi khom người và lễ phép nói.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:
- Ai đó.
Nhìn theo ánh mắt của nhân viên phục vụ thì thấy một người đứng ở dưới tán cây đang vẫy vẫy tay với hắn.
- Ồ, Bồi ca, là anh à?
Dương Thiên Bồi lúc này đã đi tới. Y cười hì hì mà trong mắt lại có vẻ trêu chọc:
- Quốc Đống, anh chỉ thấy có hai người nên không tới làm phiền. Chú định ăn trưa ở đâu, hay là ăn với anh?
Dương Thiên Bồi mặc bộ đồ cổ trang, đây là Kiều Huy tặng cho y, bên dưới là đi giày vải trông khá tiên phong đạo cốt.
- Bồi ca, anh từng này tuổi mà còn thích mặc đồ thế này sao? Chắc là Huy ca tặng anh rồi. Em thấy y đây là hận không thể vừa gặp người là móc tim ra để lộ mình yêu nước. Hongkong dù sao cũng về Trung Quốc mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2906234/quyen-7-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.