Triệu Quốc Đống lắc đầu không nói gì nữa. Nếu chỉ làm chuyện tầm thường thì nó sẽ hủy tiền đồ của lãnh đạo hai thành phố Đường Giang cùng Tân Châu. Nhưng việc này liên quan tới xu hướng phát triển kinh tế năm năm, thậm chí mười năm của tỉnh, bất cứ mạo hiểm nào cũng có lẽ thành sự gan dạ và quả quyết trong mắt Lãnh đạo tỉnh ủy.
Phó Thiên cũng không nói nhiều. Người có thể được Thái Chánh Dương chú ý thì cũng có bản lĩnh, có cái nhìn của mình về từng sự việc, không dễ dàng thay đổi ý kiến vì người khác. Chẳng qua ngoài bài viết lần trước đưa Thái Chánh Dương lên làm Phó thị trưởng, Phó Thiên biết đây là có quan hệ với Triệu Quốc Đống. Ngoài ra y không nhìn ra Triệu Quốc Đống có chỗ nào khác lạ cả.
Đồng Úc vẫn lẳng lặng quan sát Triệu Quốc Đống. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống liên tiếp uống rượu với mấy người kia mà không có hành động gì khác. Điều này làm cô vừa yên tâm lại không cam lòng. Người đàn ông này có vẻ rất kiêu ngạo hơn nữa còn có vẻ tự tin.
Mình nói như vậy mà hắn vẫn như khúc gỗ ngồi đó, cũng không chọn bài, cũng không mời mình nhảy. Mình mặc dù không nhảy với người ngoài, nhưng mình đã tiếp xúc với hắn vài lần mà. Vậy mà hắn còn ngây ngốc ngồi đó.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không xấu như cô nghĩ. Thứ nhất hắn mới vào Sở Giao thông, Triệu Quốc Đống chưa rõ tình hình trong sở, cũng chưa tạo được mạng lưới quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905775/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.