Mùi không khí tươi mát làm người ta thoải mái, cũng khiến lửa dục vốn nguội đi của Triệu Quốc Đống lại nóng lên. Khổng Nguyệt nghe theo làm cho hắn càng thêm phóng túng.
- Lâu như vậy ư, tại sao?
Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng có người nghe hiểu.
- Tự hiểu mà.
Khổng Nguyệt lẩm bẩm một tiếng.
- Ồ, không hiểu.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm, chẳng lẽ đối phương biết chuyện của mình và Đường Cẩn? Không thể nào. Ngoài Đức Sơn ra thì nhà máy không ai biết mình đã có bạn gái. Dù là đám Phòng Tử Toàn cũng chỉ mơ hồ nghe nói. Chẳng qua hắn không nhận.
- Hừ, không rõ, anh không sợ người ta hiểu lầm ư?
Trong mắt Triệu Quốc Đống lộ rõ vẻ ghen.
Khổng Nguyệt biết ghen ư? Triệu Quốc Đống rất mẫn cảm nhìn ra. Hàn Đông? Đây chính là câu trả lời cho tại sao hôm nay cô đến đây một mình.
- Em nói Hàn Đông ư? Ha ha, hình như không thể đâu.
Triệu Quốc Đống cười nói, không phải không có khả năng mà là bây giờ không có. Hàn Đông rất thông minh và biết cách tự bảo vệ mình.
- Hừ, miệng nói khác lòng.
- Sao lại nói như vậy? Cô ấy không phải bạn tốt của em sao? Có đôi khi tới tìm anh cũng là bình thường. Thanh niên có nhiều bạn cũng không xấu mà.
Triệu Quốc Đống rất thản nhiên nói.
- Mà em hình như chưa từng tới Đồn công an tìm anh.
Khổng Nguyệt xoay đầu sang bên, chiếc khăn trên cổ bay trong gió. Ánh đèn lờ mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-trieu/2905480/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.