Cư Diên nổi giận xong lại dần trầm xuống, nói: "Sau này sẽ không như thế nữa."
Tôi châm chọc: "Ồ? Hóa ra anh biết kiềm chế bản thân à?"
Anh ta đập mạnh một cái lên chăn, trừng mắt nhìn tôi dữ dội.
Tôi cũng trừng lại.
Anh ta nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi thu tay về.
Những ngày ở trung tâm chăm sóc sau sinh vừa dài vừa chán. Bảy giờ sáng đã phải dậy ăn sáng, không ăn cũng không được. Mở mắt ra là "sau sinh thế này", "chăm con thế kia", đi dạo cũng toàn thấy các ông bố bà mẹ bế con, miệng gọi "bé yêu" khắp nơi.
May mà bụng tôi cũng xẹp đi kha khá, ăn rõ nhiều mà chẳng tăng cân.
Ngày được về nhà, mẹ tôi và nhà họ Yến đều đến đón. Bác Trương cũng dẫn theo bảo mẫu mới, còn Cư Bảo Các thì đi học nên không tới.
Hai bên thu dọn đồ đạc, mỗi nhóm một xe. Bên này đi xe Didi, bên kia đi xe bảo mẫu.
Tôi và mẹ đều không bế Cư Tục lần nào, suốt buổi chỉ có mẹ Yến là còn lo lắng liên tục nhìn sang phía Cư Diên.
Không lạ khi năm đó Vân Trang lại bỏ tôi cho mẹ Yến và bố tôi chăm.
Trước khi đi, mẹ Yến còn lau nước mắt nhìn Cư Tục. Mẹ tôi kéo bà lên xe nói: "Cô khóc cái gì chứ! Bố đứa nhỏ giàu thế, nhà có người giúp việc, có bảo mẫu, con bé theo bố cũng chẳng khổ đâu!"
Chiếc Didi lăn bánh rời đi.
Hình ảnh hai bố con họ trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ dần lại, rồi biến mất hẳn.
Khi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4689867/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.